Cảnh tượng nổ tung đầy máu me.
Ba trưởng lão hóa nổ tan tành chỉ còn thấy máu bắn ra như mưa.
Chết!
Không chết thì giữ lại làm gì?
Đại sảnh rơi vào tĩnh lặng.
Phó Nguyên còn không dám kêu rên.
“Tôi đã bảo cô xin lỗi Mộ Cẩn nhà tôi, cô không đồng ý?”, Tô Minh cầm Xích Ảnh kiếm đi đến bên cạnh Phó Nguyên rồi im lặng nhìn xuống cô ta, mà thanh kiếm trong tay anh lại đặt lên cổ họng cô ta.
Phó Nguyên run rẩy, cô ta… cô ta sợ chết.
Cô ta không thốt nổi lên lời.
Cả người toàn là máu tươi.
“Tô Minh! Mày muốn đối đầu đến cùng với Phiêu Diểu tông ư? A!”, cách đó không xa, Phương Ngọc đã bị thương nhưng vẫn hét lên.
“Anh im lặng một chút được không?”, Tô Minh quay sang nhìn Phương Ngọc.
Hắn oán hận hét lên: “Tô Minh, mày muốn Phiêu Diểu tông bất chấp tất cả mà giết mày ư? Cô ấy là con gái của tông chủ Phiêu Diểu tông”.
“Tôi nói yên lặng đi, nếu anh không làm được thì tôi giúp anh”, Tô Minh hờ hững vừa nói vừa vung tay lên.
Một nhát kiếm được tung ra.
Thiên Vẫn kiếm.
Thêm cả kiếm ý.
Cho dù Phương Ngọc không bị thương cũng không đỡ nổi.
Nói gì đến lúc này hắn đã bị thương rồi.
Phương Ngọc sững sờ.
Cũng tuyệt vọng.
Trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ mà hắn không thể nào ngờ tới: Tô Minh sao lại dám giết hắn?
Chỉ trong chớp mắt, tim Phương Ngọc đã bị đâm thủng.
Hắn trợn trừng mắt nhìn Tô Minh, không cam lòng mà ngã ra đất.
“Xin lỗi, xin lỗi, cô Diệp, xin… xin lỗi, tôi không bằng con chó, tôi thối mồm thối miệng, xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi, huhu…”, Phó Nguyên cuối cùng cũng suy sụp, không biết cô ta lấy sức ở đâu mà kéo lê thân thể bị thương nặng quỳ xuống đất, dập mạnh đầu lia lịa.
“Mộ Cẩn, đi thôi”, Tô Minh thu kiếm lại, nắm lấy tay Diệp Mộ Cẩn rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!