Vào lúc này, ngay sau khi chín cây kim được châm xuống, anh giơ một tay khác lên chạm vào cổ tay của Trần Chỉ Tình.
Thân thể mềm mại của Trần Chỉ Tình khẽ run lên, cảm giác được một luồng ấm áp, theo cổ tay tiến vào trong cơ thể.
Dòng nước ấm áp chạy qua các chi và tĩnh mạch bên trong, nhẹ nhàng và nhanh chóng, giống như một dòng suối, cuối cùng, dòng nước ấm áp tập hợp lại trong đan điền.
Tô Minh trở nên nghiêm túc hơn, đưa chân khí đi vào phần đan điền phía dưới của Trần Chỉ Tình, anh bắt đầu đẩy luồng chân khí.
Chân khí dường như có linh hồn, tập hợp một cách nhanh chóng để bao bọc và bảo vệ lấy khí đan điền của Trần Chỉ Tình.
Bước này trông thì Tô Minh có vẻ dễ dàng hoàn thành, nhưng trên thực tế, đây là việc khó như lên trời, khắp thiên hạ, e rằng không thể tìm ra người thứ hai có khả năng làm được như vậy.
Để làm được điều này, phải đạt được trình độ điều khiển chân khí cực kỳ cao siêu!
"Rút!", mấy giây sau, Tô Minh nhỏ giọng quát khẽ một tiếng, một tay vỗ vào phần bụng dưới của Trần Chỉ Tình.
Nhất thời, bụng dưới của Trần Chỉ Tình run lên, phát ra dao động.
Dưới sự dao động, chín cây kim phía dưới bắt đầu xoay nhẹ, một cảnh tượng cực kỳ bí ẩn đã xảy ra.
Khi chín cây kim xoay tròn, sắc mặt của Trần Chỉ Tình bắt đầu tái nhợt, mày nhăn lại, toàn thân co quắp lạnh ngắt.
"Cố chịu một chút, đây là đang dẫn độ hàn khí, đả thông tĩnh mạch!", Tô Minh nói.
Trần Chỉ Tình nhắm chặt mắt, hai tay siết chặt.
Ở phần bụng dưới của cô ta, phía trên chín cây kim bắt đầu tỏa ra hàn khí, luồng khí bao quanh lạnh như băng.
"Cái này...", Dương Tố Ngọc há hốc miệng, quả thực muốn điên rồi!
Chàng trai trẻ tuổi này mới chỉ 20 tuổi, thật... Thật sự làm được điều đó.
Thật sự làm được điều đó sao!
Dương Tố Ngọc thậm chí có chút không thể tin được, bà ta tu luyện đan dược hơn năm mươi năm, chỉ trong vòng một buổi sáng, lòng kiêu ngạo về y thuật của bà ta liền bị bóp nát.
Thời gian trôi qua, nhiệt độ ở sảnh sau bắt đầu giảm xuống một chút, người ta có thể tưởng tượng kim châm dẫn độ biết bao nhiêu hàn khí ra ngoài.
Khuôn mặt chỉ Trần Chỉ Tình đã trở nên hồng hào hơn trước, vẻ đau đớn cũng dẫn biến mất.
Một lúc sau.
"Được rồi", Tô Minh cười nói, lại sử dụng thủ pháp quỷ dị thu hồi kim.
"Đây là đã kết thúc sao? Chuyện này... Chuyện này đơn giản như vậy ư?", Dương Tố Ngọc không nhịn được giơ tay lên, gắt gao nắm lấy đầu của mình.
"Cô cảm thấy thế nào rồi?", Tô Minh dịu dàng hỏi Trần Chỉ Tình.
"Tô Minh, tôi... Tôi khỏe rồi! Tôi thật sự khỏe lại rồi!", Trần Chỉ Tình phấn khích đến mức không nói được nữa, cô ta có thể cảm nhận được mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, trước đây bên trong đan điền vẫn còn hàn khí, nhưng lúc này lại thực sự biến mất không còn thấy tăm hơi.
Trần Chỉ Tình xuống khỏi ghế nằm, gắt gao ôm chặt lấy Tô Minh.
Hai tay dùng sức.
Dán đôi môi đỏ mọng của mình lên môi của Tô Minh.
Sau khi trao cho anh một nụ hôn sâu, Trần Chỉ Tình liền hào hứng ra khỏi sảnh sau.
"Ông, bố, mẹ, con khỏe rồi, con hoàn toàn khỏe mạnh rồi, Tô Minh thực sự đã làm được điều đó!", Trần Chỉ Tình nói to, giọng điệu mang theo vẻ vui mừng, phấn khởi, cùng sự tự hào.
"Thật... Thật sao?", ông cụ Trần vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, dường như không dám tin tưởng!
"Không thể nào! Thằng nhãi kia, làm sao có thể làm được? Em gạt người! Trần Chỉ Tình, em chỉ vì bảo vệ thằng nhãi kia mà cố ý nói láo!", Trịnh Đồ quát, sắc mặt tái nhợt, còn mang theo vẻ tức giận cùng thất thố.
Nhưng, sự hoài nghi của Trịnh Đồ quả thực cũng có lý, nét mặt hưng phấn kích động của ông cụ Trần, Trần Đằng và Hứa Vân đột nhiên thay đổi.
"Câm miệng", Trần Chỉ Tình chán ghét cực độ liếc qua Trịnh Đồ, sau đó nhìn chằm chằm ông cụ Trần, dõng dạc nói: "Ông, ông có thể cảm nhận được cháu bây giờ có gì khác biệt không? Khí tức ấy".
"Khác biệt?", ông cụ Trần sửng sốt, sau đó toàn thân run lên: "Khí tức của người luyện võ, chân khí, Chỉ Tình, cháu... Cháu có thể nhập võ đạo rồi! Hahahaha... Đây là hoàn toàn khỏe mạnh rồi! Hahaha..."
Cho tới nay, Chỉ Tình bởi vì trong đan điền có hàn khí nên không thể nhập võ đạo được.
Bất luận có nỗ lực như thế nào cũng đều vô dụng.
Bây giờ, Trần Chỉ Tình trực tiếp nhập võ đạo, điều đó thể hiện cái gì? Cho thấy hàn khí bên trong đan điền đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ Tình không có gạt người.
Cô ta hoàn toàn khỏe mạnh rồi.
"Tốt! Tốt! Tốt quá rồi!!!", ông cụ Trần lập tức xúc động rơi nước mắt.
Cùng lúc đó, Tô Minh từ sảnh sau đi ra.
"Cậu Tô, ông già này quỳ xuống trước cậu. Cảm ơn, cảm ơn cậu", ông cụ Trần vọt thẳng lên phía trước, muốn dập đầu cảm tạ Tô Minh.
Trần Đằng cùng Hứa Vân cũng giống như vậy, sự cảm kích và xấu hổ khiến cho họ không biết phải làm sao, chỉ có thể luôn miệng nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."
"Ông Trần làm vậy cháu tổn thọ quá", Tô Minh nào dám để cho ông cụ Trần quỳ xuống, đây là ông của Chỉ Tình, mà Chỉ Tình lại là người con gái của anh.
Dương Tố Ngọc cũng đi ra với dáng vẻ hồn siêu phách lạc.
"Thầy, thầy nói đi! Cậu ta thực sự làm được sao! Không thể nào! Thầy, cậu ta đang lừa gạt đúng không? Thầy, thầy nói đi!", Trịnh Đồ nóng nảy hét lên.
Đáng tiếc, Dương Tố Ngọc dường như không thể nghe thấy học trò Trịnh Đồ nói gì, nên không nói tiếng nào.
Một lát sau.
Trịnh Đồ kinh ngạc đến mức hai tròng mắt như muốn nổ tung ra, phịch, Dương Tố Ngọc lập tức quỳ xuống đất.
"Tiền bối, là vãn bối không có mắt, xin cậu thứ lỗi", Dương Tố Ngọc cung kính dập đầu.
Không chỉ vì thua cược.
Mà còn vì sự sùng bái cùng hoảng sợ.
Trịnh Đồ gần như tê liệt, điều này... Thầy cũng quỳ xuống, kết cục đã sáng tỏ.
Trịnh Đồ cúi đầu, nhưng trong mắt tràn đầy oán hận cùng hận ý!!!
Hận Tô Minh tới chết.
Đều do tên khốn chết tiệt này, nếu như không phải cậu ta thò chân vào, hiện tại Trần Chỉ Tình đã trở thành sư muội của hắn, phải theo hắn cùng thầy trở về rừng sâu núi thẳm rồi, chết tiệt!
Hắn không cam lòng, cũng không cam tâm.
"Tên khốn chết tiệt, về sau, có cơ hội, tao nhất định sẽ trả thù mày, tao muốn mày sống không được mà chết cũng không xong!", đáy lòng Trịnh Đồ âm thầm thề độc.
"Đúng là không biết sống chết", Tô Minh là ai? Anh liền cảm nhận được oán hận trong lòng Trịnh Đồ, không khỏi cười nhạt.
Cộc cộc cộc...
Tô Minh tiến lên hai bước.
Đột nhiên động thủ.
"Bép!"
Anh hung hẳng vả một cái vào mặt của Trịnh Đồ.
Trong phút chốc, cả người Trịnh Đồ bay ra ngoài,
Trịnh Đồ choáng váng, đau đến mức chết đi sống lại, nửa khuôn mặt bị đánh đến mức biến dạng, máu tươi trào ra.
Ông cụ Trần, Trần Đằng, Hứa Vân, cùng Dương Tố Ngọc đều ngẩn ra, hoàn toàn không biết vì sao Tô Minh đột nhiên ra tay?
"Phịch!", Trịnh Đồ ngã rầm xuống đất, điên cuồng gào thét: "Mày đánh tao? Dựa vào cái gì?"
Chính hắn cũng