Hắn ta còn nghĩ, nếu như có thể thông qua Lạc Phong mà tiếp xúc với cậu Tô thì hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để làm thân với người này, trở thành đệ tử ruột của cậu Tô.
Như vậy, sau này hắn ta có chỗ dựa, có thể lộng hành khắp giới thế tục của Hoa Hạ rồi.
"Tiểu Thần à! Cháu quen biết rộng thật đó! Cháu phải nắm chắc mối quan hệ này nhé!", Mục Thanh Hoa ngưỡng mộ nói, rồi quay qua chừng mắt nhìn con gái mình: "Người tên Tô Minh ở Hoa Hạ rất nhiều, nhưng không phải Tô Minh nào cũng được như Tô Minh kia đâu!"
"Người anh em, nói thật nhé, tôi nghe Lạc Phong nói, cậu Tô bá đạo vô cùng, hung tàn, như thể một hung thần, mãnh thú tái thế vậy. Với tính cách của anh ấy, chắc sẽ không thích người khác trùng tên với mình đâu, với tư cách bạn bè tôi khuyên anh nếu đổi tên đi, không là sau này sẽ chết thảm đó. Không phải ai cũng có tư cách để mang tên Tô Minh đâu", Ngô Lập Thần nói, ánh mắt khẽ lướt nhìn Tô Minh rồi hừ một tiếng.
Tô Minh đưa tay chạm vào cánh mũi, vẻ mặt cổ quái.
Anh cũng lười chẳng thèm phí lời, tiếp tục uống một ly rượu vang, phải nói là, tuy Ngô Lập Thần này không ra gì, nhưng rượu vang mà hắn sưu tầm thì đúng là rượu tốt, rất ngon.
Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Lập Thần vang lên.
Hắn ta nhấc máy.
Nói vài câu rồi cúp.
"Là Lâm Đình, Lâm Đình đã tới trung tâm thành phố Nguyên Hải rồi, giờ cháu gửi định vị để anh ấy chạy tới, chắc cỡ mười phút nữa sẽ tới nơi", Ngô Lập Thần hưng phấn, nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt như thể muốn nói: "Ai bảo dám mạo danh người khác, giờ chuẩn bị xấu mặt rồi nhé".
Mục Thanh Hoa càng lúc càng hưng phấn.