Hơn nữa, việc mình đến đây cũng chứng tỏ mình nhún nhường, thừa nhận Trần Chỉ Tình làm chị, cũng là thái độ dễ chịu lắm rồi.
Chỉ cần có thể tái hợp với Tô Minh thì kể cả anh ấy có thêm những người phụ nữ khác thì Tiêu Nguyệt cũng không để ý.
Tiết Lâm càng không để ý. Theo như bà ta thấy, những người đàn ông có bản lĩnh thì chẳng có mấy ai chung tình.
Ví dụ như bố của Tiêu Nguyệt, mặc dù không dẫn về nhà nhưng cũng nuôi mấy cô bồ ở bên ngoài. Bà ta biết nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở không thèm quan tâm.
Càng không nói đến một người đàn ông giống chiến thần như Tô Minh, nếu con gái bà ta có thể trở thành một trong những người phụ nữ của Tô Minh thì cũng coi như lãi lớn rồi.
Tất nhiên, là một người mẹ, bà ta cũng hiểu tâm tư của con gái mình. Con gái luôn một lòng nghĩ và nhớ đến Tô Minh nên đây cũng là lý do quan trọng bà ta muốn giúp.
“Vậy mà đã sợ? Đến mấy lần rồi còn gì nữa! Con sợ cái gì? Mặc dù con bé nhà họ Trần có lúc nói năng khó nghe nhưng cũng hiểu đạo lý, có giáo dục, sẽ không làm gì chúng ta đâu”, Tiết Lâm nói.
“Nhưng…”, Tiêu Nguyệt định lên tiếng phản bác.
“Nhưng cái gì? Lẽ nào con muốn cứ mãi thế này với Tô Minh sao? Theo như tốc độ phát triển hiện giờ của Tô Minh thì nếu con không mau chóng tái hợp với nó thì sau này con còn không có tư cách gặp mặt nó đâu”, Tiết Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Thể diện quan trọng hay Tô Minh quan trọng đây?”
Sắc mặt Tiêu Nguyệt biến đổi, cô không nói gì mà hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
Đúng thế…
Thể diện quan trọng hay Tô Minh quan trọng?
Hai mẹ con họ rất nhanh đã đi đến trước cửa.
Trần Chỉ Tình vội đi ra, nói: “Hôm nay nhà tôi có khách, hai người về đi, mẹ tôi cũng không có nhà”.
Nghe thấy vậy thì Tiết Lâm và Tiêu Nguyệt đều có chút lúng túng.
Như này có khác gì đuổi người?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!