Lại nói tiếp, hiện tại, trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", đứng thứ nhất là Cố Thần, thứ hai lại là Tô Minh, thứ ba mới là Mạc Thanh Nhạn, thứ tư là Hoàng Vân Sâm.
Bởi vì một mình Tô Minh chôn vùi toàn bộ nhà họ Cố ngoại trừ Cố Thần, làm ra sự kiện vô cùng chấn động, từ một người không có tên trên bảng Tô Minh lập tức vọt lên xếp thứ hai, thậm chí, có người còn cảm thấy Tô Minh nên thay thế Cố Thần, trở thành người đứng đầu.
Sau khi đến, Hoàng Vân Sâm đứng dưới võ đài ngay chính giữa Diễn Võ trường, nhắm mắt lại, dường như muốn ngăn cách tiếng ồn ào xung quanh. Mặc kệ vô số lời nịnh nọt, chào hỏi, hoan hô, hắn ta rất yên tĩnh, cảm xúc không hề dao động, hiển nhiên đã quen thuộc với cảnh tượng như vậy.
Đến tận khi.
Đến khi toàn bộ Diễn Võ trường đột ngột yên lặng, hắn ta mở mắt!
Diễn Võ trường to như vậy đột ngột yên lặng đi trong chớp mắt, hàng tỉ người cùng nhìn về một phương hướng...
Cố Thần.
...
Cố Thần đến.
Gương mặt Cố Thần không biểu cảm, trong sự trầm lặng và lạnh lẽo mang theo một chút u ám.
Đi từng bước một tới, rõ ràng đang đi đường nhưng lại không hề có tiếng bước chân.
Một thân hoa phục màu trắng như một công tử bước ra từ trong tranh, trong tay cầm theo một thanh kiếm, đi về phía võ đài.
"Đại sư huynh!", Hoàng Vân Sâm cung kính tiến lên đón. Người vốn bình tĩnh, lạnh nhạt như hắn ta giờ phút này lại lộ vẻ sùng bái, thậm chí cuồng nhiệt.
"Ừ", Cố Thần chỉ ừ một tiếng.
Chỉ chốc lát sau.
"Ầm...", toàn bộ hiện trường xôn xao.
Điên cuồng ồn ào.
"Trời ạ!"
...
"Cảnh giới... cảnh giới võ đạo của Cố công tử..."
"Không nhìn lầm chứ? Cảnh giới bán bộ Hồng Mông?"
"Đm! Thật hay giả?"
"Dựa theo "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" mà nói, chẳng phải Cố công tử đang ở cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba sao?"