“Chịu đựng chút, bây giờ tôi cần dùng kiếm ý dội vào trong kinh mạch của cô, sau đó sẽ phải tuần hoàn trong kinh mạch cô một ngày”, Tô Minh nghiêm giọng nói.
Chắc chắn là đau, giống như một con dao sắc bén đang chạy dọc một vòng trong cơ thể, vậy thì có thể không đau không?
Tiêu Nhược Dư cắn chặt răng, chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lòng thì chấn động ầm ầm, Tô Minh vậy… vậy mà lại có kiếm ý? Hơn nữa, kiếm ý mạnh quá! Mạnh đến hoảng hồn!
Trong khoảng thời gian tiếp theo Tiêu Nhược Dư đau đến sống không bằng chết, sắc mặt tái nhợt, trên mặt dính đầy mồ hôi nhưng cô ta vẫn đang kiên trì chịu đựng.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài sảnh.
Dì Cầm vốn đang ẩn nấp trong không khí bỗng nhíu chặt lông mày, hiện hình trong không trung.
Một cái bóng bước ra khỏi thang máy.
Là một người thanh niên, thân mặc trường bào màu xanh, dáng vẻ anh tuấn, thân hình rắn rỏi, mày rậm mắt to, phía sau lưng đeo một thanh đao dài.
“Dì Cầm”, người thanh niên có quen dì Cầm, hắn ta hơi ngạc nhiên bởi vì trong ký ức của mình, dì Cầm đều luôn ẩn thân.
“Phong Minh, sao cậu lại đến đây?”, dì Cầm hơi ngạc nhiên.
Phong Minh, cháu trai của Đại cung phụng trong đấu giá Tứ Đỉnh, cũng là một thanh niên tài tuấn, một trong những nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ của đấu giá Tứ Đỉnh được mọi người công nhận.
Trước đó, người mà dì Cầm hy vọng cô chủ liên hôn cùng chính là Phong Minh trước mặt này.