Ào ào ào...
Nước mắt của Lam Tuyết chảy ròng ròng.
Tâm trí trở nên trống rỗng.
“Hắn không lừa em đâu, anh và hắn vốn không quen biết, hắn cũng không giết anh”, Tô Minh giơ tay lên, lau nước mắt cho Lam Tuyết.
Sau đó, Tô Minh ngẩng đầu, nhìn về phía Bàng Hoành.
Tô Minh chắp tay, nghiêm mặt: “Xin lỗi! Là do Lam Tuyết hiểu lầm! Theo lẽ thường, cô ấy muốn giết anh, anh giết cô ấy là đạo lý hiển nhiên! Nhưng cô ấy là người phụ nữ của Tô Minh này, tôi là người không khách quan, chỉ xin Bàng công tử tha cho Lam Tuyết một mạng, nếu như cần bồi thường thứ gì, tôi có thể bồi thường đầy đủ!”
Tô Minh nghiêm túc nói.
Anh là người nói đạo lý.
Sai là sai!
Đúng là đúng!
Tất nhiên, anh cũng là người bao che khuyết điểm.
“Chỉ xin lỗi thôi không đủ. Tôi cũng không cần bồi thường, tôi chỉ cần mạng của cô ta”. Bàng Hoành liếc nhìn Tô Minh, mặc dù tha cho đám giun dế này cũng không sao cả nhưng hắn ta không có thói quen đó, có vài chuyện không phải xin lỗi là xong.
Tô Minh khẽ nhíu mày.
Anh im lặng.
Một lúc sau.
Tô Minh thở dài: “Thật sự phải làm như vậy sao?”
“Đúng thế, học viện Kỷ Nguyên không phải nơi mèo rên chó sủa, là nơi mà ai cũng có thể làm loạn được”. Giọng nói của Bàng Hoành rất bình tĩnh và nghiêm túc, không hề có cảm giác có thể thương lượng được.
“Nếu như anh muốn ra tay, thì tất nhiên tôi phải bảo vệ người của tôi rồi, thế nên tôi cũng sẽ ra tay. Nếu như tôi ra tay, thì dù tôi cố gắng kiềm chế, ít nhất anh sẽ bị thương nặng, thậm chí có thể chết. Cần gì phải làm vậy chứ?”, Tô Minh bình tĩnh nói, dù sao thì lần này cũng là lỗi của Lam Tuyết, nếu có thể, anh cũng không muốn ra tay với Bàng Hoành, làm vậy không phải trúng kế của Nam Phượng Vân sao? Làm vậy không phải sẽ khiến Nam Phượng Vân cười tỉnh ngủ sao? Nhưng đối phương...
Tô Minh nói thật!
Thế nhưng, anh vừa nói ra những lời này...
Tất cả đều ngạc nhiên.
Tất cả các chấp sự tạp dịch đều ngây ra.
Đám người Triệu Định ngạc nhiên.
Đến cả Lam Tuyết cũng bất ngờ.
Bàng Hoành cũng không kém gì.
Thậm... thậm chí, tất cả các đệ tử và quản lý trong toàn bộ học viện Kỷ Nguyên cũng sững sờ, chẳng lẽ, bên tai bọn họ... xuất hiện ảo giác sao? Rốt cuộc bọn họ vừa nghe thấy gì thế? Một tên giun dế mới tầng thứ chín của cảnh giới Tiên Vương, tuổi chưa tới 30 vừa nói gì thế? Anh ấy nghiêm túc sao?
“Ha ha ha..”. Hiện giờ, trong một túp lều tranh đơn sơ ở học viện Kỷ Nguyên, một ông lão một mắt đang cười.