Một giây sau…
Ầm!!!
Sức sống hoàn toàn bị cạn kiệt, thân thể Đồ Kỳ nổ tung.
Trên đời này không còn ai tên Đồ Kỳ nữa.
“Tô Minh, anh…”, Tiêu Nhược Dư đứng ở bên cạnh Tô Minh, bị anh vòng tay ôm eo, máu trong cơ thể cô ta nóng lên như sắp bùng cháy, vừa tự hào vừa kinh ngạc, có chút nói không lên lời.
Đúng vậy, cô ta luôn tin rằng Tô Minh là bất bại. Nhưng khi thực sực nhìn thấy Tô Minh ra tay giết chết Đồ Kỳ, cảm giác này… vẫn có chút khó tin.
“Cô nói Tiêu Nhược Dư phái người đến ám sát cô?”, trong sự im lặng chết chóc, Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hà Thanh Y, nhàn nhạt hỏi một câu.
Hà Thanh Y sớm đã run lên vì sợ hãi, gần như là nghẹt thở.
Ngay cả khi Tô Minh chỉ liếc nhìn, Hà Thanh Y đã cảm thấy máu trong thân thể như sắp vỡ nát.
Không dám nhìn thẳng vào Tô Minh.
Hà Thanh Y tự nhận mình là yêu nghiệt, độc ác và tàn nhẫn, nếu không liệu cô ta có thể trở thành một trong hai Thánh nữ của Thiên Nhẫn Tông đầy tàn khốc này không?
Nhưng bây giờ, đối diện với Tô Minh, cô vẫn có chút sợ hãi.
“Đúng… đúng… tôi”, Hà Thanh Y không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, thật muốn khóc, trên thực tế, đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Tô Minh nhíu mày, anh có thể chắc chắn, Hà Thanh Y này thật sự nghĩ rằng Tiêu Nhược Dư đã cho người ám sát mình.
Đây không phải là nói láo.
“Tiền… tiền bối, anh… anh… anh…”, Hà Thanh Y khóc mếu nói, trước đó, lúc Lục Linh bị Tô Minh giết chết, cô ta đã nhanh chóng giữ lại đá Lưu Ảnh.
Trong lúc nói chuyện, Hà Thanh Y nhanh chóng niệm chú.
Hình ảnh của đá Lưu ảnh lại một lần nữa hiện ra trên bầu trời.
Hình ảnh rất rõ ràng.
Tô Minh im lặng theo dõi.
“Hình như… thật sự là Trầm Yên tiền bối”.
Tiêu Nhược Dư cũng trầm lặng. Đúng vậy, thật sự là bà lão Trầm Yên rồi.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tiêu Nhược Dư hỏi Tống Cẩm Phồn ở bên cạnh: “Cẩm Phồn, Trầm Yên tiền bối đâu? Chị nhận được tin cầu cứu của em thì nhờ Trầm Yên tiền bối đến Vô Lượng kiếm thành, lẽ nào, bà ấy không đến đó?”
“Cái này…”, Tống Cẩm Phồn không biết phải nói như thế nào.
Đúng lúc này.