“Không! Không phải!”, Bạch Mộc Huyên kinh hãi, cô ta lại lùi về sau, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
“Tại sao có thể như vậy?”, đôi mắt Tống Cẩm Phồn đỏ lên, mấy năm nay, sau khi vào trong Vô Lượng Kiếm Thành, quan hệ của cô ta và Bạch Mộc Huyên vẫn luôn rất tốt, sư tỷ vẫn luôn chăm sóc cô ta, nhưng hiện tại…
Sự thật trước mắt quả thật là tàn khốc.
Đồng thời, Tống Cẩm Phồn dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta nhìn chằm chằm Bạch Mộc Huyên nói: “Nhưng mà, làm sao chị biết được là Tô Minh sẽ tới?”
Bạch Mộc Huyên sẽ trả lời sao?
Sẽ không.
Cô ta chỉ lắc đầu.
Cô ta tỏ ra vô tội, ý muốn nói rằng Trần Sắc vu khống mình.
“Bởi vì cô ta hạ phù chú trên người em, cho nên cô ta có thể biết tất cả mọi thứ liên quan đến em, Cẩm Phồn, ngay tại thời điểm ngẫu nhiên gặp được em ở văn minh chết Hoang Diệm, anh đã nhìn thấu vị đại sư tỷ này của em”, Tô Minh vạch trần đáp án.
“Cậu…cậu…Tại sao cậu lại biết được?”, Bạch Mộc Huyên hoàn toàn tuyệt vọng, chuyện này…chuyện này đều bị vạch trần? Cho dù không thừa nhận cũng không được!
Tô Minh tạm thời không trả lời.
Anh đột nhiên ôm lấy bờ vai của Tống Cẩm Phồn.
Sau đó Tống Cẩm Phồn rõ ràng là cảm nhận được một dòng khí từ bả vai đang dần dần nhập vào trong cơ thể mình…
Tiếp đó…
Cánh tay của Tô Minh đột nhiên nâng lên.
Rõ ràng là có thể thấy được, ngón trỏ và ngón giữa của anh đang kẹp lấy một dòng khí màu đỏ đen xen kẽ, chỉ có một sợi nhưng phía trên lại chi chít những chú tự và ký hiệu.
“Bởi vì hơi thở trên phù chú và hơi thở của đại sư tỷ em đồng cái đồng nguyên”, Tô Hiên vừa nói vừa bóp nát phù chú kia.
Tống Cẩm Phồn im lặng.
Chứng cứ rõ rành rành.
Không còn gì để nói.
“Đại sư tỷ, vì sao lại làm như vậy? Vì sao? Em đã từng là gì có lỗi với chị sao? Vì sao chị lại muốn hại em?”, cảm xúc của Tống Cẩm Phồn có chút bất ổn, sự phản bội này làm cho cô ta vô cùng đau lòng.
“Chị…”, Bạch Mộc Huyên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, cô ta nói không nên lời, chỉ có sắc mặt trắng bệch.