Quả thực là bất khả chiến bại.
Trên trái đất, thì vô cùng ưu tú, đến Vô Lượng kiếm thành cũng như thế.
“Rất ưu tú!”, Tiêu Quân khen ngợi.
“Rất ưu tú, ưu tú đến mức khiến người khác ghen ghét, thế nhưng, cây cao đón gió, quá ưu tú cũng là một sai lầm. Đặc biệt là loại người ưu tú còn chưa trưởng thành hoàn toàn đã lộ ra ngoài như vậy...”, Bạch Mộc Huyên lẩm bẩm, không khỏi liếc sang Trần Sắc, Tư Đồ Diên bên cạnh.
Dù Trần Sắc và Tư Đồ Diên che giấu kỹ đến đâu.
Bạch Mộc Huyên cũng cảm nhận được sự ghen tị, kiêng kị và tham lam của hai người.
Họ ghen tị vì câu nói của Tống Cẩm Phồn: “Anh ấy là người đàn ông của con!”
Kiêng kị vì thiên phú trời ban của Tô Minh.
Tham lam vì Tô Minh có được thanh kiếm kia.
“Ánh mắt của tiểu sư muội rất tốt, đáng tiếc!”, Nghiêm Hà cũng lẩm bẩm, cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh đang nhận truyền thừa bị che lấp bởi kiếm mang của kiếm Vô Lượng.
Yêu nghiệt kiếm đạo, cô ta đã từng gặp rất nhiều.
Bản thân cô ta là loại đỉnh cấp kia.
Nhưng vẫn không thể không thừa nhận yêu nghiệt có thể giành được sự công nhận bởi thanh kiếm mới là cấp cao nhất!
Cô ta cảm thấy có chút tiếc nuối cho tài năng
Tiếc thay mới chỉ là cảnh giới Tiên Vương tầng chín đỉnh phong.
Còn chưa tới ba mươi tuổi.
Còn chưa kịp trưởng thành.
Đáng tiếc.
Không có ai sẽ nguyện ý nhìn Tô Minh lớn lên.
Cho dù là bản thân Nghiêm Hà.
Lúc này.
Tống Cẩm Phồn dường như cũng cảm nhận được điều gì đó liền liếc nhìn Trần Sắc cùng Tư Đồ Diên một cái.
So với sự đĩnh đạc và đối nhân xử thế khôn ngoan của Tiêu Quân, Trần Sắc và Tư Đồ Diên còn quá trẻ tuổi do đó khả năng kìm nén cảm xúc vẫn chưa được trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!