“Sư tôn rất vui mừng?”, Nghiêm Hà mở lời, thứ không hợp với khí chất dung mạo khí khái của cô ta chính là giọng nói có chút cảm giác chói tai, khiến người ta không thoải mái.
“Đương nhiên, Huyền Diễm Thiên Lan tự mình đến tận cửa, ha ha… Chỉ cần bồi dưỡng Huyền Diễm Thiên Lan, để vận mệnh kiếm thể của cô ta hoàn toàn kích hoạt, sau đó nghĩ cách tế luyện Huyền Diễm Thiên Lan, kiếm thể vô lượng của sư tôn sẽ thành, sư tôn có thể không vui mừng sao?”, Bạch Mộc Huyên cười khanh khách, có chút châm chọc, có chút đùa cợt.
Trong mắt người đời, hình tượng của sư tôn Tiêu Quân lúc nào cũng là người tốt.
Là cao nhân đắc đạo!
Nhân phẩm thượng thừa!
Kiếm đạo vô diễn!
Nhưng thực tế thì sao? Cô ta và Nghiêm Hà đều biết bí mật của sư tôn.
Cô ngốc Tống Cẩm Phồn kia vốn dĩ cũng sẽ có tư cách biết được một vài bí mật của sư tôn sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này,.
Đáng tiếc, vận may không tốt.
Nhiệm vụ cũng không cần đến bản thân Tổng Cẩm Phồn hoàn thành, Huyền Diễm Thiên Lan đã tự mình đưa đến cửa rồi.
Chỉ có thể nói, đáng tiếc cho Tống Cẩm Phồn, đều là số cả.
Vốn dĩ.
Từ sau khi Tống Cẩm Phồn xuất hiện, Bạch Mộc Huyên hay Nghiêm Hà cũng vậy, đều căm thù Tống Cẩm Phồn một cách kỳ lạ. Họ cũng không ít lần âm thầm chĩa mũi nhọn vào Tống Cẩm Phồn, nếu không phải bản thân Tống Cẩm Phồn may mắn thì đã chết mười lần tám lần rồi…
Tại sao?
Còn chẳng phải vì thiên phú võ đạo của Tống Cẩm Phồn kinh người quá hay sao?
Bán bộ Tổ Tiên khi chưa đến ba mươi tuổi, quá chấn động.
Phải biết rằng, Bạch Mộc Huyên và Nghiêm Hà cũng xem như là yêu nghiệt tài năng nhất trong nền văn minh cấp ba rồi, nhưng khi bọn họ chưa đến ba mươi tuổi thì còn đang ở cảnh giới gì? Ngay cả cảnh giới Tiên Nhân cũng không phải nữa là?
So ra thì sức uy hiếp của Tống Cẩm Phồn quá lớn, có Tống Cẩm Phồn, dường như đã chắc chắn, sau này y bát truyền thừa của sư tôn, có được cả toà Vô Lượng kiếm thành này, chỉ có thể là Tống Cẩm Phồn.