Tống Cẩm Phồn khó hiểu, Tô Minh kéo bàn tay nhỏ xinh của cô, pháp tắc bát đoạn đỉnh phong thi triển đến cùng cực y như dịch chuyển tức thì, lập tức xuất hiện trên không, rồi đi tới bên cạnh ba cô gái Huyền Sơ Tình.
Kế tiếp, anh không chờ ba người Huyền Sơ Tình và Huyền Tinh Bình nói chuyện, không gian chợt vặn vẹo, bèn dẫn theo các cô nháy mắt rời đi cả 10 cây số. Chỉ mất mười giây, khi Tô Minh dừng lại, đám Huyền Sơ Tình còn chưa kịp mở miệng hỏi thì...
"Ầm!"
Rõ ràng có thể thấy được, nền văn minh chết Hoang Diệm ở nơi xa chợt nổ tung, sức công phá như một quả bom nguyên tử, điên cuồng quét ngang mọi thứ, ánh lửa cuồn cuộn kéo theo một trận hủy diệt cực mạnh, trông cực kỳ khủng bố.
"Không!", mấy ngàn yêu nghiệt đứng gần đó chỉ biết hét lên trong tuyệt vọng, giãy dụa chạy trộn một cách vô ích vì đã không còn kịp rồi. Bọn họ giống như một đám kiến bị bao phủ, mai một khi gặp núi lửa phun trào.
Huyền Sơ Tình, Mộng Li Khinh Đàn, Hữu Cầm Bảo Bảo, Huyền Tinh Bình đều mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy, thật là đáng sợ! Nếu Tô Minh chậm 0.01 giây thôi thì các cô... các cô cũng đã chết rồi.
"Cậu Tô, cám ơn cậu nhiều! Trước đây, bà lão tôi đã... đã xúc phạm đến cậu rất nhiều, có mắt như mù, sau này, tôi sẽ nghe theo lời cậu Tô!", Huyền Tinh Bình sống sót sau tai nạn, cúi đầu chân thành cảm ơn. Bà ta biết, Tô Minh nể mặt Huyền Sơ Tình mới cứu mình, không thì...
Cái cảm giác sống sót sau tai nạn thật tốt.
Tô Minh lạnh nhạt gật đầu, đúng theo như lời Huyền Tinh Bình, anh cứu bà ta chỉ vì nể mặt Huyền Sơ Tình, còn mấy ngàn yêu nghiệt kia, ha ha... Chẳng phải các người đều là thiên tài sao? Vậy tự xử đi!
Tô Minh lười và sẽ không mở miệng nhắc nhở vì anh không phải bồ tát. Nếu từ đầu đến giờ, mấy ngàn yêu nghiệt kia không ghen tỵ, vui sướng khi người gặp họa, nguyền rủa anh thì có lẽ, anh sẽ nhắc nhở họ nền văn minh chết Hoang Diệm sắp nổ. Tiếc là, họ không biết điều.
"Anh Tô ơi, anh vẫn trăng hoa như cũ...", Tống Cẩm Phồn liếc đám Mộng Li Khinh Đàn, đôi mắt xinh đẹp u oán, cắn đôi môi đỏ, hừ lạnh. Khi ở trên Trái Đất, cô đã biết Tô Minh rất trăng hoa. Tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy đám Mộng Li Khinh Đàn thì vẫn có chút u oán, ừ, còn hơi kính nể. Dù anh Tô rất trăng hoa, nhưng biết nhìn người ghê, chưa nói tới cái khác, chỉ riêng sắc đẹp của ba cô Mộng Li Khinh Đàn thôi đã nghiêng nước nghiêng thành, trăm năm mới gặp.
"Khụ, khụ... Cẩm Phồn, em nói tiếp đi, kế tiếp thế nào?", Tô Minh hơi xấu hổ khẽ ho, lại xoa cái đầu nhỏ của cô nói.
"Kế tiếp, em bày ra tư chất cực kỳ tốt ở mặt kiếm đạo, tuy dì Nam rất mạnh, nhưng không rành về khoản này lắm, thế nên, dì ấy bèn giới thiệu một người cấp dưới làm sư tôn của em, người đó chính là thành chủ Vô Lượng kiếm thành. Em cũng thuận lợi bái Tiêu Quân làm thầy, trở thành đệ tử thứ ba của người", Tống Cẩm Phồn chậm rãi kể: "Mà Huyền Li kiếm quốc chính là một trong những thế lực phụ thuộc của Vô Lượng kiếm thành..."
"Thì ra là thế", Tô Minh gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!