Đôi mắt anh như máy in, ghi nhớ lại kiếm khắc yếu nhất trên kiếm trụ, không bỏ qua một cái nào, ghi nhớ một cách chuẩn xác.
Sau vài hơi thở…
Đôi mắt Tô Minh xuất hiện tia máu, thậm chí như đang rỉ máu. Đúng là đến cực điểm rồi.
Cũng may, anh đã có thể nhìn hết toàn bộ. Trên kiếm trụ yếu nhất bao trùm kiếm khắc và anh đã ghi nhớ toàn bộ.
Tô Minh nhắm chặt mắt lại, ngay lúc này trong đầu anh dường như có một kiếm tu vô danh đang cầm kiếm chém loạn. Còn kho tàng huyết mạch như kết nối với kiếm tâm, dường như một chiếc máy tính điên cuồng vận chuyển.
Sau mấy hơi thở cũng coi như xong.
“Nhiều sơ hở như vậy sao?”, Tô Minh kinh ngạc. Sau khi kho tàng huyết mạch và kiếm tâm liên thủ thì kiếm khắc trên kiếm trụ như bị tách ra, không còn bí mật gì nữa.
Tô Minh giống như giáo viên khi nhìn thấy bài thi có được đáp án chính xác.
Kiếm khắc trên kiếm trụ yếu nhất chính là bài thi, hơn nữa còn là bài thi cách điểm tối đa còn rất xa.
Hiện giờ anh muốn phá vỡ kiếm khắc bao trùm bên trên kiếm trụ này không khó nữa. Chỉ cần dùng kiếm nhãn xuyên thủng là được.
Như vậy tất nhiên là sẽ thành công.
Như vậy chính là lĩnh ngộ rồi.
Đồng thời lúc này, ở gần Tô Minh là đám kiếm tu cũng đang ngồi khoanh chân trên đất.
Đột nhiên…
“Phụt…”.
“A! Kiếm đạo của tôi!”
“Phụt, phụt!”
Giọng nói vô cùng thảm thiết đột nhiên vang lên, kèm theo đó là những giọt máu phun ra.
Còn có mấy kiếm tu có thực lực hơi yếu một chút thì kiếm ý hỗn loạn, kiếm đạo sụp đổ, trọng thương rồi đan điền cũng vỡ vụn, kinh mạch thì bị đứt.
Kết cục vô cùng thê thảm.
Dư Hưu, Tiền Nhiêu cũng không tốt hơn là bao. Sắc mặt hai người tái nhợt, khóe miệng toàn là máu, toàn thân run rẩy, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc và chấn động…
Trịnh Càn cũng mở hai mắt ra, sắc mặt sầm lại, cũng bị hù dọa.
“Sư huynh! Chuyện này… Rốt cuộc ngục tù kiếm trận là chiêu trò của kiếm tu nào vậy? Quá đáng sợ!”, Tiền Nhiêu run rẩy nói.