Gần như chỉ cách cổ họng 10cm thì dừng lại.
Suýt nữa là chết rồi.
Diêu Cương không thở nổi.
Sắc mặt trắng bệch…
“Hay cho một chiêu “Tiên Lạc kiếm”, Tiết Kinh, khá lắm”, trong bầu không khĩ tĩnh lặng, Triệu Phong Niên nhìn Tiết Kinh, sau đó cười ha ha khen ngợi.
Phùng Thiên Lệ và Hách Liên Tô nheo mắt, ngó Tiết Kinh đăm đăm.
Khiếp sợ không thôi.
Hai người đang nghĩ, nếu là bọn họ, liệu có thể là đối thủ của Tiết Kinh không?
Người tài của học viện Tiên Lạc thật sự vẫn còn rất nhiều.
Nào Chu Huyền rồi Dư Thiên Hành, bây giờ lại thêm Tiết Kinh.
Xung quanh, biển người đông nghìn nghịt cũng hết sức kinh ngạc.
Hai chữ Tiết Kinh lập tức ghi vào trong tâm trí mọi người. Tưởng tượng thôi cũng biết, kể từ hôm nay sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.
“Tiên Lạc kiếm” xuất thế một lần nữa, sẽ lại là một huyền thoại.
“Trận thứ chín, Hách Liên Tô, cô lên đi”, Triệu Phong Niên hít sâu một hơi, nói: “Phải thắng!”
Hách Liên Tô bước ra giữa sàn.
“Cao Lâm, không cần nương tay”, Viên Châm liếc nhìn một thanh niên gầy gò phía sau rồi nói.
Thanh niên gầy ốm này là người chột mắt.
Vẻ ngoài hơi xấu xí.
Nhưng mà, gã lại là Thiên Diễn tầng bốn.
Hơn nữa còn là Thiên Diễn tầng bốn với khí tức ổn định không gì sánh được. Thậm chí, nếu cảm nhận một cách cẩn thận, người này có thể đột phát đến tầng thứ năm bất cứ lúc nào, chẳng qua vì sự ổn định của cảnh giới nên luôn bị dằn xuống.
Lại nhìn sang Hách Liên Tô, cô ta chỉ là Thiên Diễn tầng ba đỉnh phong.
Chỉ riêng cảnh giới, Hách Liên Tô đã thua xa.
Có điều…
“Hách Liên Tô!”
“Hách Liên Tô!”
“Hách Liên Tô!”
…
Hách Liên Tô rất nổi tiếng.
Nổi tiếng đến mức đáng sợ.