Khí tức huyết mạch của Tô Minh bùng nổ, anh lao lên nghênh đón.
Chết tiệt!
Kinh khủng thật!
Loài người có thể đối kháng với huyết mạch với hổ Huyết Vu sao?
Cho dù là Đại Đế của loài người, chỉ nói đến hơi thở huyết mạch, ước chừng cũng không so được với hổ Huyết Vu rồi!
Điên rồi sao?
Thế nhưng, chuyện còn điên cuồng hơn là…
Ngay sau đó…
“Bịch bịch bịch bịch…”. Thế mà hổ Huyết Vu lại lùi ra sau, hơn nữa còn còn run rẩy toàn thân giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời này vậy.
Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì dễ thấy được tứ chi có thể chọc thẳng lên trời cũng run bần bật, có cảm giác như nó sắp không kiềm được mà quỳ xuống.
Cũng may, Tô Minh đã thu hồi khí tức rất nhanh.
Anh đã đến phía trước lá sen.
“Loài người, ngươi… ngươi… ngươi… ngươi…”. Ở phía xa, toàn thân hổ Huyết Vu chảy mồ hôi, nó như sắp phát điên rồi, đôi mắt to lớn nhìn Tô Minh chằm chằm, là kính sợ, là không dám tin, là ngỡ ngàng, là không hiểu…
Cảm xúc dao động mạnh mẽ.
Đạm Đài Vô Tình, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên cũng đều hóa đá.
“Cảm tạ tiền bối đã cứu giúp Mộ Cẩn!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn sang Hỗn Độn Long Quy, anh khẽ cúi đầu, chân thành nói.
Anh nhìn ra được, bây giờ tình trạng của Mộ Cẩn đã khá tốt.
Thương thế các thứ, toàn bộ đều đã khôi phục,
Bây giờ, mặc dù cô ta vẫn còn mê man, nhưng đó là vì phải thức tỉnh thần thông kinh khủng gì đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!