“Bốp…”, dưới trảo ấn chân khí của Tô Minh, toàn thân Lâu Sở ngã sấp trước mặt Tô Minh và Tư Nam Quân như con chó chết nằm trên đất.
Do Tô Minh cố ý nên Lâu Sở lúc này vẫn chưa bị giẫm chết.
“Đừng giết tôi! Đừng! Tôi sai rồi! Đều là lỗi của tôi. Năm đó là tôi u mê quá, không biết liêm sỉ. Cho tôi một cơ hội được sửa sai đi. A….”, Lâu Sở run rẩy, quỳ xuống dập đầu nói. Lúc này ông ta quên hẳn tôn nghiêm, thân phận, mà chỉ muốn được sống.
Cảnh tượng hai hộ vệ bị Tô Minh giết ban nãy thật sự khiến ông ta sợ mất hồn.
Lúc này trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩa là được sống.
“Đúng vậy! Đều tại ả ta. Tại ả tiện nhân chết tiệt này! Là ả ta quyến rũ tôi, thật đấy, đều tại ả”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Lâu Sở biểu diễn mà có chút buồn nôn. Lâu Sở đột nhiên điên cuồng giơ tay lên chỉ vào Tư Nam Quân nói với giọng oán hận, dường như nhìn thấy kẻ thù giết bố mẹ mình.
Sau đó…
Ông ta quay đầu lại dập đầu mạnh với Ninh Triều Thiên ở cách đó không xa: “Anh Ninh! Tha cho tôi đi! Tôi có lỗi với anh, tôi còn không bằng chó lợn nữa, tôi…”.
Ánh mắt Ninh Triều Thiên phức tạp mà không nói gì.
Còn Tô Minh đột nhiên giải phóng một chút khí tức, khí tức đó bao trùm lấy Lâu Sở.
Lúc này Lâu Sở căn bản không nói nên lời, dường như bị lực gì đó trên không trung bao trùm lấy.
Ông ta run rẩy nhìn Tô Minh, muốn cầu cứu nhưng không nói được, thân người bắt đầu co rúm lại.
“Đây là người tình mà năm đó bà đã vứt bỏ ông già để đến với hắn đó”, Tô Minh nhìn Tư Nam Quân rồi chỉ vào Lâu Sở: “Ha ha, nực cười…”.
Khóe miệng Tư Nam Quân lại bắt đầu chảy máu. Không có lời nào có thể diễn tả nỗi nỗi hối hận và đau xót của bà ta lúc này.
Nước mắt và máu đều hòa quyện rồi không ngừng chảy.
“Ông già có điểm nào không bằng tên rác rưởi này?”, giọng nói Tô Minh đột nhiên lớn hơn, khí tức bắt đầu sục sôi.
Khí tức đó lập tức bao trùm lấy Lâu Sở, bắt đầu chèn ép ông ta từng chút một.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!