Ai ngờ được rằng tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
“Cậu hai nhà họ Lâu? Cậu là em rể của tôi?”, Tư Sùng Tuấn nhìn Lâu Sở cười hỏi.
Lâu Sở rùng mình, vội vã khom lưng cúi đầu: “Chào anh Sùng Tuấn, tôi… quả thực quan hệ giữa tôi và Tư Nam Quân khá tốt..."
Không trả lời trực diện.
“Tôi đang hỏi, cậu là em rể của Tư Sùng Tuấn tôi sao?”, Tư Sùng Tuấn lại vô cùng mạnh mẽ, căn bản không cho Lâu Sở cơ hội đánh lạc hướng, ánh mắt ông ta hơi lạnh đi, như có hai tia băng giá đâm xuyên qua người Lâu Sở, Lâu Sở chỉ cảm thấy toàn thân rét run, cả người như rơi vào hố tử thần, không thể kiểm soát được mà lùi lại một bước.
Da đầu ông ta tê dại, vội vàng đáp: “Anh Sùng Tuấn hiểu… hiểu lầm rồi, tôi… tôi… tôi đã có vợ và con tại Đại Thịnh Thiên, Tư Nam Quân chỉ là hồng nhan trong quá khứ mà thôi, hiện tại đã không còn quan hệ gì nữa, Lâu Sử tất nhiên không có phúc phận được làm em rể của anh Sùng Tuấn rồi”.
Dường như phủi bay mối quan hệ.
Tai họa ập đến thì mệnh ai người nấy lo.
Tư Sùng Tuấn gây áp lực quá lớn cho ông ta khiến Lâu Sở cảm nhận được nguy hiểm, ông ta muốn sống.
Ông ta cũng chưa đến mức vì Tư Nam Quân mà vứt bỏ mạng sống của mình.
Hai hộ vệ của Lâu Sở thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy họ vẫn còn căng thẳng, chỉ sợ thiếu tộc trưởng u mê đầu óc mà đối đầu với Tư Sùng Tuấn.
Vẫn may…
“Phụp!”, Tư Nam Quân chỉ cảm thấy cổ họng nóng ran rồi phun ra ngụm máu tươi.
Bà ta không ngừng run rẩy, toàn thân như mất hồn.
Lúc này chỉ còn lại nụ cười thê thảm. Không ngờ bà ta đã nhìn nhầm người.
Nói cho cùng thì cũng tại bà ta quá u mê, quá si tình, sai lầm thật rồi.
“Cậu chủ Lâu rất thức thời, sau này có thể giao lưu nhiều hơn. Nếu có cơ hội thì cậu chủ Lâu có thể đến học viện Tiên Lạc tìm tôi. Chúng ta có thể uống rượu, đàm đạo, chẳng phải vui lắm sao?”, Tư Sùng Tuấn cười nói.