Rất nhanh, cảnh giới của Kim Tố Y bị bại lộ trước mặt tất cả mọi người.
Cảnh giới Thiên Diễn?
Trời đất ơi!
Lúc này, rất nhiều cường giả của chín tộc thú còn lại đều sợ đến nỗi nghẹt thở.
Cả Hoang Thành như hóa thạch.
“Đúng là núi cao còn có núi cao hơn! Võ đạo của mình không còn đơn độc rồi, có mục tiêu rồi”, Kim Độc lẩm bẩm, tận sâu ánh mắt là sự hưng phấn và chiến ý. Trước đó hắn luôn có cảm giác chán nản vì không có đối thủ nhưng hiện giờ…
Có mục tiêu rồi!
“Kim Tố Y! Xin mời đợi ở vị trí 3000 mét trước cửa Bạch Cư”, giọng nói của Kim Cửu Thương lại một lần nữa vang lên.
“Rõ!”, Kim Tố Y rất ít nói, rất lạnh lùng. Cô ta cũng dừng ở phạm vi 3000 mét trước cửa Bạch Cư rồi yên tĩnh đứng ở đó.
“Tộc trưởng! Chuyện này… Chuyện này… Tộc Kim Bằng Thái Cổ của chúng ta đáng sợ vậy sao?”, một hộ vệ đứng bên cạnh tộc trưởng Kim Cửu Thương cung kính và run rẩy hỏi.
“Ha ha…”, Kim Cửu Thương cười ha ha, đôi mắt già nua như toát lên ánh sáng của các vì sao, dường như đôi mắt đó bao trọn cả thế giới. Lão ta cười nhạt, có chút kiêu ngạo, có chút bỡn cợt: “Thằng nhóc ở loài người, mày muốn đến tận đây ư? Chúng ta sẽ không đội trời chung, ha ha…”.
Lúc này bóng hình của Tô Minh đột nhiên xuất hiện…
Nhưng trên thực tế, Kim Độc và Kim Tố Y vẫn chưa phải là chiêu bài cuối cùng của tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Sức mạnh của tộc Kim Bằng Thái Cổ không phải là người bình thường có thể hiểu được?
“Nếu như tộc Kim Bằng Thái Cổ muốn thì mãi mãi sẽ là số một trong mười thú tộc lớn. Đám tộc Bạch Phượng, Cá Voi tím hay Hồ ly chín đuôi có xứng được xếp ngang hàng với Kim Bằng Thái Cổ không? Nực cười”, Kim Cửu Thương ngạo nghễ, bá đạo nói.