Chỉ suýt chút nữa thôi là đã ra tay rồi!
Kết quả...
Sự việc ngoài ý muốn nhỏ xíu không thể tin nổi khiến người ta như say rượu đã xảy ra rồi, sao có thể cam tâm chứ?
"Thực lực không ra sao, nhưng về phương diện phụ nữ thì quả thật vô địch rồi, mẹ kiếp, một tên ăn bám, một tên ăn bám dựa hơi phụ nữ!", Tống Kình Thương thầm chửi trong lòng, ngoài sự hoảng sợ vô tận ra thì còn đố kỵ nhiều hơn.
"Chồng à, anh không tức giận chứ? Em đặc biệt xin tha một mạng cho cô ta!", Quan Khuynh Thành lúc này liền nhỏ giọng nói với Tô Minh, có ý lấy lòng và xin lỗi.
Cô ấy đã tiết lộ thân phận của mình vào lúc then chốt, đồng nghĩa với việc ngăn cản Liên Ngọc Chi ra tay, cũng có nghĩa với việc đã cứu sống Liên Ngọc Chi, bằng không chỉ cần Liên Ngọc Chi ra tay, Tô Minh nhẹ nhàng cũng có thể đánh chết cô ta, đây chính là đã cứu Liên Ngọc Chi rồi.
Quan Khuynh Thành thấy bản thân có vẻ tự làm theo ý mình.
"Tại sao lại tức giận?", Tô Minh nói: "Vốn dĩ anh cũng không định làm gì cô ta, có điều em có chuyện gì với cô ta à?"
Tô Minh có chút tò mò.
"Ừ", Quan Khuynh Thành gật đầu, nhẹ giọng giải thích đơn giản qua một lượt chuyện giữa mình và Liên Ngọc Chi.
Đợi cho Quan Khuynh Thành nói xong, thần sắc của Tô Minh có hơi phức tạp, nhìn sâu vào Liên Ngọc Chi đang đứng run rẩy cách đó không xa: "Nói như vậy, cô ta là một trong số những người bạn thật sự ít ỏi sao? Chỉ là, tính cách của cô ta..."
Tô Minh hơi câm nín.
Liên Ngọc Chi này hình như đặc biệt sợ hãi.
Một người con gái kinh sợ.
Ha ha ha...
Sợ hãi quá đáng rồi...
Cách đó không xa, dường như Liên Ngọc Chi cũng đã cảm nhận được Tô Minh đang quan sát cô ta, nhất thời chỉ cảm thấy cơ thể căng cứng, rất căng thẳng, mồ hôi trên trán túa ra.