Lúc này bốn người Ngư Dung Băng khóc cũng không kịp, loại ‘tinh ý’ hiểu lòng người này của Liên Ngọc Chi đúng là chí mạng!
“Không phải, cô Liên, tha thứ cho tôi nói thẳng, một khi Tô Minh trở lại, với tính cách của anh ấy, nhất định sẽ không cho phép chúng tôi theo cô tới thế giới Đại Thiên, đến lúc đó nói không chừng sẽ xúc phạm tới cô Liên”, Ngư Dung Băng thoáng do dự, cắn răng ngà nói: “Để tránh phiền phức không cần thiết, Dung Băng xin cô Liên hiện tại liền dẫn bốn người chúng tôi rời đi, chúng tôi tình nguyện đi theo cô!”
“Anh ta không cho phép? Hừ, bá đạo như vậy sao? Anh ta có tư cách nói ra ba chữ ‘không cho phép’ này sao? Bổn tiểu thư ngược lại càng thêm tò mò với Tô Minh trong miệng của mấy người rồi? Không cần nói nữa, ý bổn tiểu thư đã quyết, trước ở lại học viện Linh Võ vài ngày, đợi người đàn ông mà các cô vẫn luôn nhung nhớ trở lại!”, Liên Ngọc Chi hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lười biếng lanh lảnh là độc đoán cùng không cho phép nghi ngờ.
Đám Ngư Dung Băng có hoảng loạn, không cam tâm hay lo lắng thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng chỉ có thể im lặng. Bởi vì thái độ của Liên Ngọc Chi đã rất rõ ràng, có khuyên hay cầu xin thế nào cũng vô ích.
Ngư Dung Băng hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Tống Kình Thương, sát ý đã lên cực điểm. Cô ta đang nghĩ, làm thế nào để giết được kẻ ác độc này?
Nhưng vẫn chưa đợi Ngư Dung Băng nghĩ ra cách gì thì dường như Tống Kình Thương cảm nhận được ánh mắt đầy thâm ý của Ngư Dung Băng nên không khỏi bật cười, có chút đắc ý tàn nhẫn, sau đó cung kính nói với Liên Ngọc Chi: “Thưa tiên nhân! Tôi có thỉnh cầu nhỏ”.
“Nói đi!”, Liên Ngọc Chi nói, tâm trạng khá tốt, thấy khá hài lòng về Tống Kình Thương. Nếu không phải vì hắn ta đứng ra tiến cử thì có lẽ cô ta đã bỏ lỡ đám Ngư Dung Băng rồi. Tống Kình Thương cũng coi như lập được đại công. Chỉ cần người này không có yêu cầu gì quá đáng thì cô ta sẽ đồng ý.
“Tôi muốn được thành người giúp việc của tiên nhân”, Tống Kình Thương ngưng giọng, cung kính nói.