Một âm thanh réo rắt như thể nó được vọng lại từ một nơi rất xa, nhanh chóng lọt vào tai người Võ Tông.
Nhảy nhót bên tai tất cả mọi người.
Sau đó, có thể thấy rất rõ một con chim ưng cả người rực lửa tím, một lần phóng có thể lướt qua cả trăm ngàn mét lướt qua bầu trời như thật như ảo, hóa thành một đường chỉ dài màu đỏ tím.
Cuối cùng, nó đáp xuống trước làng Mai Cốt.
Một ngàn người Võ Tông từ trên xuống dưới, phần lớn đều nhìn chằm chằm vào Tử Hỏa Ưng, vừa xúc động và cũng là tò mò.
“Tiền bối”, Vũ Bất Bại cung kính cúi đầu trước con Tử Hỏa Ưng ấy, chẳng hề có chút trở ngại tâm lý nào.
Vũ Bất Bại là thế.
Những người khác trong Võ Tông lại càng như thế.
Tử Hỏa Ưng khẽ ngước đầu lên, rất to, đôi mắt có thần, bộ lông rực lửa, có vẻ nhân tính hóa rất nhiều, miệng nó cực kỳ sắc nhọn, màu tím đen, quặp lại, hơi thở sắc bén khiến lòng người lạnh lẽo, không dám nhìn thẳng, như thế cái miệng đó có thể mổ nát tất cả bảo bối trên đời.
“Vũ Bất Bại, thế hệ Võ Tông này cũng tạm được đấy”, Tử Hỏa Ưng liếc sang Vân Thanh Thanh trước, sau đó mới nói với Vũ Bất Bại.
Tử Hỏa Ưng có lai lịch rất lớn.
Đó là con chim ưng sở hữu huyết mạch Phượng Hoàng từ thời thượng cổ.
Hơn nữa con chim này từng chở mấy chục truyền nhân Võ Tông trong lịch sử, trong đó có những lão tổ rất xuất sắc.
Bởi vì thân phận vai vế của Tử Hỏa Ưng rất rất rất rất là cao.
Cả Vũ Bất Bại đều phải tôn kính nó.
Bình thường Tử Hỏa Ưng sẽ bế quan dưới biển linh mạch Võ Tông, nói cách khác là ngủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!