Từ chối rồi?
Không hề do dự mà từ chối.
Gần như tất cả mọi người đều không ngờ đến.
Một tu giả võ đạo lại từ chối lời khiêu chiến của người khác? Hành vi này rất hiếm thấy bởi quá mất mặt, thậm có thể đánh mất tâm cảnh, võ giả chân chính rất ít làm vậy.
Hơn nữa, đại trưởng lão còn nói Tô Minh là thiên tài vô song, như vậy anh càng không nên từ chối mới phải chứ!
Cho dù biết bản thân đánh không lại, sợ hãi thì cũng nên miễn cưỡng tiếp hai chiêu, sao lại từ chối thẳng thừng như vậy?
Quá là mất mặt.
Đây thật sự là siêu cấp yêu nghiệt mà Đại trưởng lão nói đó sao?
Đến bản thân Vũ Bất Bại cũng có chút kinh ngạc, có cảm giác đã nghe lầm rồi.
Lúc ở Thiên Đường Ngục, biểu hiện của Tô Minh không đến mức là chiến thần nhưng cũng không kém cạnh bao nhiêu.
Loại khí chất trời không sợ đất không sợ, chiến, điên cuồng chiến đấu, chiến đấu đến chết đó ông ta vẫn còn nhớ rõ, tại sao bây giờ...
"Cậu...", gương mặt của Vũ Bất Bại giật giật, thứ rác rưởi ngay đến luận bàn cũng không dám mà cũng xứng làm người đàn ông của Quan Khuynh Thành sao?
Một tiếng từ chối này của Tô Minh không những không làm hòa dịu lửa giận của Vũ Chân Uổng, ngược lại còn khiến lửa giận của hắn ta hoàn toàn bốc cháy lên.
Con ngươi của Vũ Chân Uổng đỏ ngầu đến mức hằn lên vài tia máu.
Vũ Chân Uổng hít sâu một hơi, hung hăng nghiến răng, nói: "Tô Minh, anh sợ rồi à?"
Chất vấn! Câu chất vấn đầy sự phẫn nộ!
Tô Minh chỉ mỉm cười không để ý.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!