Thoáng cái, Hình Cửu Tử thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Ngay cả Tô Ương cũng quay phắt lại, trong ánh mắt nhìn Hình Cửu Tử có thêm sự khiếp sợ, ngay cả hắn ta mà cũng không biết sư huynh đã đạt tới Chân Thánh rồi!
Đôi mắt Hình Cửu Tử giật giật, rồi hắn ta cười khổ: “Cậu Tô, ánh mắt rất tinh tường!”
Hình Cửu Tử đúng là đã đạt tới cảnh giới Chân Thánh.
Hắn ta đã che giấu rất kỹ càng.
Thực tế, khí thế hắn ta trấn an Tô Ương trước đó chính là thực lực và cảnh giới chân thật của hắn ta.
Nhưng Hình Cửu Tử nào nghĩ tới thực lực Tô Minh lại vượt xa tưởng tượng của hắn ta.
Hình Cửu Tử có thể chắc chắn dù mình đã là Chân Thánh sơ kỳ nhưng vẫn không phải là đối thủ của Tô Minh. Nếu đã thế thì hắn ta cũng không ra tay, càng không bại lộ cảnh giới của mình.
Hình Cửu Tử chưa bao giờ ngờ được Tô Minh vừa liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngay.
Đúng là đáng sợ!
“Nói đi, bao lâu nữa sư phụ của các người mới tới?”, Tô Minh nhàm chán mân mê ly trà trong tay.
“Sắp, nhiều nhất cũng một tiếng nữa!”, Hình Cửu Tử nghĩ rồi đáp. Sau đó, không hiểu sao trong lòng hắn ta có chút khẩn trương và hưng phấn, miệng đắng lưỡi khô, hắn ta hớp mạnh một ngụm trà.
...
Giờ phút này.
Ở tận cùng thế giới Tiểu Thiên, tại biển lớn mênh mông.
Biển này tên là biển Vô Mệnh.
Đây là biển lớn nhất trong thế giới Tiểu Thiên, diện tích rộng tới mức không ai biết điểm cuối là ở đâu.
Hai chữ Vô Mệnh trong tên biển Vô Mệnh không phải là nói giỡn mà là chân thật.