Trong có, có hơn 5000 người bỏ trốn, trốn khỏi Chiến Uyên, hơn 4000 người đi theo Tô Cửu Hiển, rời khỏi nhà họ Tô, đi về phía rừng trúc sau núi, đến nhờ vả Tô Ương.
Những người còn lại cũng chỉ khoảng 1000 người, căn bản đều là dòng chính cùng dòng với Tô Chấn Trầm, còn có một số người không sợ chết như Tô Truy, những người có lòng trung thành tuyệt đối với nhà họ Tô.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Rất nhanh bầu trời đã tối đen.
Trước cửa cung điện nhà họ Tô.
Tô Chấn Trầm và Tô Hao dẫn đầu một ngàn người nhà họ Tô hội tụ tại đây.
Ai nấy sắc mặt cũng trầm lặng, nhưng tiếng gió gào thét lại mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Ai cũng biết đêm nay chính là lúc phải chết rồi.
Tô Minh dẫn theo Quan Khuynh Thành và Nam Cung Cẩn chậm rãi đi tới.
"Thanh Liên, bà đưa cô Quan, Cẩn Nhi rời đi đi", đột nhiên, Tô Chấn Trầm lên tiếng nói, trong giọng nói có chút cầu khẩn: "Đặc biệt là Cẩn Nhi, có thể giúp nhà họ Tô không tuyệt hậu".
"Không cần đâu, bọn họ sẽ cùng ở lại đây", thế nhưng Tô Minh lại lên tiếng cười nói: "Con không đùa đâu, con nắm chắc Tô Ương không là gì cả".
Tô Chấn Trầm há miệng định nói gì, nhưng đến cuối cùng chỉ đành thở dài.
Ông không biết con trai mình lấy đâu ra tự tin, không, không phải là tự tin mà là tự phụ, sự tự phụ không thể hiểu nổi, nhưng cũng không quan trọng nữa.
"Minh Nhi, mẹ có lỗi với con, năm đó, mẹ không nên nghe lời bố con, vứt con ở Tầng Trái Đất, càng không nên nuôi dưỡng thứ lòng lang dạ sói đó", Tùy Thanh Liên thì thào tự nói, đôi mắt có chút ngấn lệ.
"Đi, đến quảng trường Chiến Uyên!", Tô Chấn Trầm lớn giọng nói.
Quảng trường Chiến Uyên là quảng trường võ đạo mà thành phố nào ở Chiến Uyên cũng có, cũng là quảng trường võ đạo lớn nhất của các thành phố, dùng để tế bái, tổ chức những hoạt động long trọng.