“Nếu tôi không chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mà anh lại chữa được thì từ nay về sau tôi nguyện làm người phụ nữ của anh”, Quan Khuynh Thành đột nhiên nhìn về phía Tô Minh, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động như vậy. Chứ trước kia cô ta còn không thèm nhìn Tô Minh một cái.
Lời nói của cô ta rất nghiêm túc, không hề có ý nói đùa.
“…”, Vũ Bất Bại sốt sắng, tận sâu ánh mắt là vẻ chấn động. Ông ta rất muốn ngăn cản nhưng sau đó lại bất lực lắc đầu. Ông ta biết tính cách của Quan Khuynh Thành. Cô ta đã quyết định gì thì không ai có thể ngăn cản được.
Huống hồ, cô ta không chữa được khỏi bệnh cho người khác thì người khác cũng không thể chữa được. Vì vậy cũng không có gì lo lắng cả.
Sở dĩ ban nãy ông ta sốt sắng như vậy là vì thân pháp của Quan Khuynh Thành không được bình thường cho lắm.
Hôn nhân của cô ta là chuyện quan trọng vượt ngoài tưởng tượng, bởi nó liên quan đến rất nhiều thứ, tuyệt đối không thể lôi ra làm trò đùa được.
“Cô Quan nói đùa rồi”, Tô Minh nói có chút khinh bỉ.
Cô ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy?
Thua mà cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của mình ư? Cô nguyện làm người phụ nữ của tôi nhưng chưa chắc tôi đã muốn.
Đánh giá mình cao quá rồi đấy?
Dường như nhìn ra vẻ khinh bỉ và chế giễu của Tô Minh nên Quan Khuynh Thành đột nhiên giơ tay lên, tháo khăn che mặt trên mặt mình xuống.
Lúc này Tô Minh đột nhiên thấy run rẩy, chứ đừng nói đến đám người Vân Thụy, Gia Cát Dịch và Giang Tiễn.
Thậm chí, có vô số người ở Thiên Đường Ngục đều thất thần.
Đẹp quá đi!
Đúng là đẹp thật!
Dường như cách nói ‘chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn’ cũng không thể diễn tả nổi.
Khuôn mặt đó đúng là hoàn hảo, đẹp đến nỗi người khác không thấy là thật.