Thực tế, trước kia, một lần sử dụng bia Hách Liên đã phải tiêu hao rất nhiều sức lực, trong vòng một ngày không nên lại sử dụng bia Hách Liên, nói cách khác là nếu làm vậy sẽ làm vết thương nặng thêm.
Nhưng, lúc này không còn cách nào nữa.
Bà ta muốn sống sót.
Bia Hách Liên có hình hộp chữ nhật, nó cũng có màu đen, cũng không ngừng cắn nuốt, ngưng tụ lại, cũng giống như lỗ đen, vẫn có chút gì đó tương tự quy vu trần ai của Tô Minh.
Nhưng quy vu trần ai là dạng tấn công.
Còn bia Hách Liên là dạng phòng thủ.
Sau khi dùng bia Hách Liên, Hách Liên Giảo không quay đầu nhìn lại, bà ta nâng tay múa kiếm hướng lên không trung, bà ta muốn phá tan Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng của Tô Minh, bà ta muốn chạy trốn.
Đồng thời, bà ta hét lên: “Dương Quy, sao còn chưa ra tay, đứng đó xem kịch à? Bổn tọa chết thì mấy người có thể sống sót sao?”
Hách Liên Giảo là người tàn nhẫn, đồng thời cũng là một người thông minh.
Dương Quy là người cầm đầu đám người đang đứng nhìn lén của bốn năm thế lực khác đến từ tầng Võ cao.
Bà ta định kéo nhóm người Dương Quy xuống nước với mình.
Để cho đám Dương Quy gây chút phiền phức cho Tô Minh.
Như vậy, bà ta sẽ có thêm tia hy vọng sống sót.
“Giết!”, Dương Quy và hai mươi người tới không phải là kẻ ngốc, hiển nhiên bọn họ biết ý định của Hách Liên Giảo, nhưng vẫn không hề do dự lao về phía Tô Minh.
Bởi vì, Tô Minh vốn không cho bọn họ hy vọng sống sót.
Dù chỉ một chút anh cũng không cho họ.
Sau khi anh giải quyết Hách Liên Giảo xong, thì nhất định sẽ giết luôn bọn họ.
Nếu như đã không cho hy vọng, dù sao cũng phải chết thì ra tay bây giờ là tốt nhất, ít nhất Hách Liên Giảo còn sống, nếu không đợi đến khi bà ta chết, để cho Tô Minh đánh từng người à?
Đúng vào lúc này.