“Phụp!”, Ma La Kiếm cũng được tung ra.
Nhìn thanh kiếm nhẹ tênh đâm về phía tàu con thoi tác chiến của Liệt Nhật Hoàng.
“Cảnh cáo nhẹ không nghe thì sẽ phải chết!”, Tô Minh vung kiếm ra rồi lẩm bẩm, sát ý nổi lên điên cuồng.
Không có ai dám nghĩ là Tô Minh sẽ ra tay.
Càng không có ai nghĩ là Tô Minh sẽ ra tay trước.
Sao lại có kẻ điên đến mức này?
Liệt Nhật Hoàng không nhớ rõ là đã bao lâu rồi không có ai dám hỗn láo trước mặt mình như vậy.
Cảm xúc phức tạp khiến khuôn mặt Liệt Nhật Hoàng uy nghiêm hơn và không ngừng run rẩy.
Sau đó ông ta thở phù một cái.
Bởi vì ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, hơn nữa còn rất nặng khiến ông ta tuyệt vọng.
Sao có thể thế được?
Trong thế giới Tiểu Thiên mà có người dám uy hiếp đến an toàn của Liệt Nhật Hoàng ư?
Lại còn là người trẻ tuổi 20 tuổi ở cảnh giới Động Hư?
Đúng là một giây trước vẫn ở trên thiên đường mà một giây sau đã phải xuống núi đao, chảo dầu…
Cảm xúc của Liệt Nhật Hoàng không còn là mãnh liệt mà là như muốn nổ tung. Đôi mắt già nua đầy bá đạo giờ đây không ngừng sục sôi sát ý.
Không chỉ là Liệt Nhật Hoàng mà ngay cả Liệt Thiên Thương ở bên cạnh và cả những cường giả của vương triều Liệt Nhật đều có cảm giác như bị đánh xuống địa ngục.
Họ cảm giác như tim mình đang nằm trong tay Diêm Vương, vận mệnh dường như không nằm trong sự kiểm soát của họ nữa.
“Chạy thôi!”, không biết tốn bao nhiêu công sức, Liệt Nhật Hoàng mới hét lên.
Trong giọng nói đầy vẻ hoảng loạn và run rẩy đến mức cực điểm.