Lúc này, vô số tu giả võ đạo ở Thiên Đường Ngục đều kích động, kinh hồn bạt vía, kính nể, sợ hãi đến nỗi sắp ngất, không dám thở mạnh.
"Có vẻ tình hình tốt hơn là mình nghĩ", Tô Minh lẩm bẩm.
Dù là Liệt Nhật Hoàng, Hách Liên Giảo hay Phó Tử Lập một mình đến thì ai cũng cực kỳ đáng sợ.
Nhưng, họ đều xuất hiện cùng nhau.
Ha ha.
Vậy đừng mơ dẫn Tiêu Nguyệt đi.
Có vẻ sắp có trò hay để xem rồi đây.
Thực tế, Tô Minh vẫn cảm giác được có một số thế lực khác ở trong hư không.
Những thế lực ấy cũng không có đứng ra.
Dường như đang chờ đợi diễn biến kế tiếp.
"Ha ha Hách Liên Giảo, Phó Tử Lập, trong hư không còn có thế lực khác như hổ rình mồi. Tôi nghĩ chắc hai người cũng cảm nhận được chứ hả", Liệt Nhật Hoàng cười, khá buồn bực nói: "Nếu ba người chúng ta đánh nhau, chắc sẽ tốn công may áo cho kẻ khác. Huống chi, hình như cô nhóc này đều từ chối ba nhà chúng ta".
"Nói gì nói luôn đi, đừng có mà lải nhà lải nhải nữa", Hách Liên Giảo hừ một tiếng, bực bội nói.
"Ba nhà chúng ta bắt tay mang cô nhóc kia đi trước, còn thần thông kia thì chia nhau, thế nào?", trong mắt Liệt Nhật Hoàng lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập đều không nói gì.
Nhưng cũng động lòng.
Hiển nhiên, giờ phút này không ai có thể ăn mảnh một mình được.
Chưa nói tới đám sói đói đang rình coi trong hư không, quan sát chờ đợi cơ hội.
Riêng ba nhà họ thôi, thực tế thực lực cũng sàn sàn như nhau.
Đúng là không ai có thể chiếm làm của riêng.
"Tôi đồng ý", Phó Tử Lập nói.
"Tôi cũng đồng ý", Hách Liên Giảo gật đầu đáp.
Lần này, xong rồi!
Thoáng chốc, bầu không khí ở Thiên Đường Ngục như rớt vào hầm băng.
Vô số người thở dài nhìn về phía Tiêu Nguyệt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!