Chương 78
Nếu cú đấm này đánh vào người nào đó, chẳng phải sẽ trực tiếp giết chết người sao? Lâm Vân cảm tháy sợ khi nghĩ đến điều đó!
“Tuyệt vời!”
Lâm Vân giơ ngón tay cái lên.
Liễu Chí Trung thây vậy liên cười nói: “Lâm Vân, từ hôm nay, ông chính thức giao Cô Lang lại cho cháu. Từ nay về sau, cậu ấy sẽ là vệ sĩ đảm bảo an toàn cho cháu. Cô Lang tuyệt đối trung thành với ông nên cháu cứ yên tâm đi.”
“Jậy thì cám ơn ông.” Lâm Vân cười, không có từ chối.
Lần bị bắt cóc lần trước khiến Lâm Vân hiểu được cho dù giàu mà không CÓ VÕ công, thì nếu thật sự gặp phải chuyện kẻ thù trả thù, thì điều quan trọng nhất là phải có vệ sĩ xung quanh.
“Cô Lang, chào hỏi tiểu thiếu gia đi.”
Liễu Chỉ . nói với Cô Lang.
Cô Lang gật n sau đó đi tới trước mặt Lâm Vân, cúi đầu chào: “Tiểu thiệu gial”
“Cô Lang, anh yên tâm, đi theo tôi, tôi sẽ không bao giờ để anh phải chịu thiệt” Lâm Vân cười nói.
Lúc này Liêu Chí Trung lại lên tiêng: “Cháu ngoại, ông cũng có một yêu câu. Cô Lang chỉ ra tay khi tính mạng nguy cấp. Trong hoàn cảnh bình thường, Cô Lang cũng chỉ sẽ ở trong bóng tôi thôi, như vậy thì tốt hơn cho sự rèn luyện của cháu.”
“Không sao ạ!” Lâm Vân trực tiếp trả lời, ý của ông rất có lý.
“Đúng rồi, cháu ngoại, còn một điều nữa, mẹ của cháu mây năm nay làm việc quá sức, nên ông định đưa nó ra nước ngoài dưỡng sức một thời gian.” Liễu Chí Trung nói.
“DạI” Lậm Vân gật đầu, vì tốt cho thân thể của mẹ, Lâm Vân đương nhiên giơ tay tán thành.
“Vân, trong thời gian mẹ đi vắng, cháu phải tự lo cho mình, có việc gì cứ gọi mẹ hoặc là ông của cháu cũng đươc.” Mẹ quan tâm, dặn dò Lâm Vân. Lâm Vân bước tới, nắm lấy bàn tay trải qua bao mùa sương gió của mẹ: “Mẹ, con sẽ tự lo liệu, mẹ cũng phải tự chăm sóc bản thân; đi nước ngoài thì mẹ cũng phải tự lo cho mình.”
Cha của Lâm Vân mất sớm, những năm này do một mình mẹ nuôi nâng, Lâm Vân biết mẹ đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.
Sau khi ăn tối ở nhà, đêm đó mẹ rời Thanh Dương với ông.
Chiều hôm sau.
Đại học Thanh Dương, hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần của trường.
Trong lớp học. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Này, cậu đã biết chưa, Trương Hồ đã chuyển trường rôi, chắc nó. Sợ gặp lại cậu quá nên bỏ chạy mắt,rồi.” Mập tỏ vẻ phân khích.