Chương 468
Hiện giờ vệ sĩ của Lâm Vân muốn ra sân, chuyện này chẳng phải đang hợp ý của ông ta à? “Oa! Còn đánh tiếp! Vậy mà bọn họ còn đánh một trận nữa!”
Đám ông chủ ở đây thấy Lâm Vân và Khương Hùng Dũng lại đối đầu, mọi người đều sôi trào hừng hực lần hai.
Đối với đảm ông chủ mà nói, hai nhân vật lớn như Lâm Vân và Khương Hùng Dũng đối đầu, tuyệt đối là vô cùng đặc sắc, vô cùng đáng xem.
“Lâm Vân, nếu chúng ta lại đánh một trận nữa, không phải là nên thêm chút tiền đặt cược sao? Chúng ta đánh cược ba nghìn năm trăm tỷ, thế nào? Tôi nghĩ Lâm Vân cậu sẽ dám đánh cược đúng không?” Khương Hùng Dũng cười nói.
Vừa mới thắng một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, tất nhiên là bây giờ Khương Hùng Dũng muốn đánh cược lớn hơn nữa.
“Ba nghìn năm trăm tỷ sao? Đương nhiên không thành vấn đề.
Chỉ là đánh cược tiền không thú vị lắm, chúng ta lại đặt cược thêm thứ khác, thế nào?” Lâm Vân híp mắt nói.
“Hả? Cậu muốn đánh cược gì?” Khương Hùng Dũng nhìn Lâm Vân hỏi.
“Đánh cược một cánh tay, thế nào? Tôi thua, tôi sẽ chém đứt tay trái, ông thua, ông chém đứt tay trái.” Lâm Vân nheo mắt nhìn về phía Khương Hùng Dũng.
“Cái gì? Đánh cược một cánh tay sao?”
Đám ông chủ ở đây nghe thấy lời Lâm Vân nói xong, cả đám đều khiếp sợ không thôi.
“Muốn đánh cược một cánh tay sao? Đánh cược này cũng quá lớn rồi?” “Đúng vậy, Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, thân phận của cậu ấy tôn quý cỡ nào, vậy mà muốn lấy cánh tay của mình ra đánh cược, đây là bị Khương Hùng Dũng làm cho tức điên rồi đúng không?”
Mọi người tới tham dự buổi đấu quyền anh này là vì giải trí, mọi người cùng lắm là lấy tiền ra chơi đùa, chưa có một ông chủ nào dám nói lấy tay mình ra đặt cược.
Cho nên mọi người mới khiếp sợ như thế, thậm chí là không thể hiểu nổi vì sao Lâm Vân lại làm vậy.
Sắc mặt Khương Hùng Dũng cũng thay đổi, ông ta không ngờ tới Lâm Vân lại đề xuất đặt cược như vậy, nói thật, trong lòng ông ta rất không muốn đánh cược như thế.
“Sao thế? Khương Hùng Dũng ông không dám đánh cược à?” Lâm Vân híp mắt lạnh giọng nói.
“Thúi lắm! Ông đây không dám sao? Đánh cược thì đánh cược.
Cậu là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, một cánh tay của cậu còn đắt hơn cả tay tôi, dựa vào cái gì tôi không đánh cược.