Chương 292
“Tôi không muốn vợ con tôi gặp chuyện không may, cậu đi đi. Tôi tuyệt đối sẽ không nói.” Tài xế kiên định nói.
Lâm Vân nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu ra, người tài thế này chẳng những nhận được ưu đãi, còn bị người ta uy hiếp, nếu là như vậy, bao nhiêu tiền cũng khó khiến người tài xế này mở miệng.
Đại học Bảo Thạnh.
Mới vừa tan học, một bóng dáng xinh đẹp đã đi ra ngoài phòng học.
Nói đúng ra là hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi.
Hôm nay Tô Bảo Nhi mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, lộ ra xương quai xanh, trên cổ còn đeo vòng cổ trân châu, trong tay còn cầm túi xách LV, khiến khí chất nhã nhặn của cô ấy lộ rõ.
“Mau nhìn mau nhìn! Là Tô Bảo Nhi.”
“Sao Tô Bảo Nhi lại tới lớp chúng ta thế?”
“Nhìn bộ dạng của Tô Bảo Nhi, hình như là tới chỗ anh Thiên?”
Bỗng nhiên Tô Bảo Nhi đi tới, đương nhiên là hấp dẫn sự chú ý của cả lớp, khiến cả lớp bàn tán xôn xao.
Quả nhiên, dưới ánh mắt chăm chú của cả lớp, Tô Bảo Nhi đi tới trước bàn Lâm Vân.
“Chậc chậc, diễm phúc của anh Thiên đúng là quá tốt. Hôm qua mới lái xe dẫn Như Tuyết hoa khôi của lớp chúng ta đi hóng gió, hôm nay lại có hoa khôi của trường chủ động tìm tới cửa.”
“Nói đùa, anh Thiên của chúng ta là ai? Người lái xe Lamborghini Aventador, anh ấy tuyệt đối xứng đôi với Tô Bảo Nhi hoa hậu giảng đường.”
Thậm chí là có bạn học cá biệt, đã vụng trộm lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Nếu đăng lên diễn đàn của trường, tuyệt đối sẽ tạo ra chấn động tiếp, dù sao hiện giờ Lâm Vân là nhân vật nổi tiếng, mà Tô Bảo Nhi cũng là nhân vật làm mưa làm gió trong trường.
Nhìn Tô Bảo Nhi duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt mình, Lâm Vân hơi xấu hổ.
“Tô Bảo Nhi, sao cô lại chạy tới lớp tôi vậy? Chẳng lẽ cô không sợ người khác hiểu lầm à? Cô không sợ phá hủy thanh danh của mình sao?” Lâm Vân nói.
Nhìn Tô Bảo Nhi trước mắt, Lâm Vân không thể không thừa nhận, cô ấy thật sự rất xinh đẹp, muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người, muốn khí chất có khí chất, gia đình tốt, thật đúng là hoa hậu giảng đường.
“Không còn cách nào, ai bảo hôm qua anh lỡ hẹn với tôi, nhỡ đâu hôm nay anh lại lỡ hẹn thì sao? Đương nhiên là tôi phải tới lớp tìm anh, tránh để anh chạy mất.” Tô Bảo Nhi nói.
“Nếu tôi đã đồng ý với cô hôm nay đi, tôi chắc chắn sẽ không chạy mất.” Lâm Vân bất đắc dĩ nói.
“Vậy thì nhanh đi thôi.” Tô Bảo Nhi trừng Lâm Vân một cái.
“Ha ha, lão đại, anh thật có diễm phúc.” Hoàng Luân ngồi bên cạnh cười ngây ngô nói.
“Đáng tiếc tôi vô phúc tiêu thụ.” Lâm Vân bất đắc dĩ giang hai tay ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!