Chương 1200
Thủ đô. Trong một căn phòng thuê rất nhỏ.
Tô Bảo Nhi đang bắt đầu viết phần mở đầu cho lời bài hát mới, còn về việc hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội fan Bigo live cô ấy không quan tâm nhiều, cô ấy cũng không ôm nhiều hi vọng gì cho việc này.
Trên bàn của cô ấy đặt tấm hình của một người đàn ông, người này chính là Lâm Vân.
Chính vào lúc này, một cô gái trẻ mang theo cơn sóng nóng rực bước vào phòng.
Cô ta là người bạn duy nhất của Tô Bảo Nhi ở thủ đô, tên là Dịch Vi, hai người cũng trong quan hệ thuê mướn nhà.
“Tô Bảo Nhi, bài hát mới viết thế nào rồi, chị mua cho em ly cà phê Vùng đất mới.”
Dịch Vi vừa nói vừa lấy ly cà phê Vùng đất mới ra đặt lên trên bàn của Tô Bảo Nhi.
“Cảm ơn chị Vi. Bài hát mới cũng sắp xong rồi.” Tô Bảo Nhi cười.
Dịch Vi quay người ngồi xuống, sau đó tò mò hỏi:
“Tô Bảo Nhi à, hôm nay là chung kết của lễ hội fan Bigo live đó, sao em không căn thẳng xíu nào hết vậy? Em với thổ hào tên “Cha mày Lục công tử” kia có liên lạc riêng gì chưa? Anh ta chuẩn bị bao nhiêu tiền để giúp em giành bảng vậy?”
“Em không hề chủ động nhắn tin cho anh ấy. Em với anh ấy vốn không quen biết, anh ấy có thể thả cho em nhiều quà như thế, giúp em tăng nhiệt độ thì em đã rất biết ơn anh ấy rồi, sao em có thể chủ động yêu cầu anh ấy điều gì nữa chứ, hơn nữa em cũng không muốn giành bảng.” Tô Bảo Nhi nói.
Tô Bảo Nhi không phải loại người đó, vì muốn giành bảng mà hạ giọng đi cầu xin mấy tên thổ hào kia.
Tô Bảo Nhi lúc này, vốn không hề biết, thực ra “Cha mày Lục công tử” kia chính là Lâm Vân.
“Aiz, Tô Bảo Nhi em thật sự ngốc mà, có một chỗ dựa lớn như vậy mà em lại không dựa vào.” Dịch Vi lắc đầu than thở.
“Tô Bảo Nhi, chị cũng không làm phiền em viết nhạc nữa.”
Sau khi Dịch Vi nói xong thì xoay người đi ra khỏi phòng.
Sau khi Dịch Vi rời khỏi phòng thì đi thẳng lên sân thượng, trước tiên cô ta nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai mới lén lúc lấy điện thoại ra. Cẩn thận từng li từng tí gọi đi.
“Alo, chị Ngọc Hiền, em vừa mới nghe ngóng được, Tô Bảo Ngọc nói cô ta không có liên hệ với thổ hào kia, nên cô ta cũng không biết cụ thể ông chủ kia đã chuẩn bị bao nhiêu tiền để giành bảng cho cô ta.” Dịch Vi nói nhỏ.
“Rất tốt, bài hát mới của cô ta viết thế nào rồi?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Vũ Ngọc Hiền.
“Bài hát mới sắp viết xong rồi.”Dịch Vi trả lời.
“Được, em cứ như cách lần trước mà làm, tìm cơ hội chụp một trang lời bài hát mà cô ta viết gửi cho chị. Sau khi xong việc, vẫn sẽ chuyển cho em ba tỷ rưỡi.”