Chương 1178
Lâm Vân biết trên người Thạch Hàn có rất nhiều vết sẹo để lại, muốn biết có phải là anh hay không, thì Lâm Vân cần phải xem có vết thương trên người của anh ấy.
Lâm Vân nói xong, trực tiếp vạch lưng Thạch Hàn ra, đập vào mắt Lâm Vân là vô số vết sẹo.
“Thạch Hàn, thật sự là cậu! Không thể sai được! Cậu vẫn chưa chết, chúng ta lại gặp được nhau rồi!”
Lâm Vân lại vui mừng ôm lấy Thạch Hàn. Với những vết sẹo này, Lâm Vân có thể chắc chắn rằng người con trai trước mặt này là Thạch Hàn, không thể giả mạo được!
“Thưa anh, anh… anh thực sự là nhận nhầm người rồi.” Thạch Hàn đẩy Lâm Vân ra vì xấu hổ.
“Tại sao lại thành như vậy được chứ? Cậu… cậu không nhận ra tôi sao? Lẽ nào… cậu bị mất trí nhớ sao?” Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Thạch Hàn với vẻ không tin.
Nếu mà Thạch Hàn không thể nhận ra Lâm Vân thì anh chỉ có một khả năng, chính là anh ấy bị mất trí nhớ.
“Chị, chị có biết người này là ai không?” Thạch Hàn kéo một góc áo của cô gái đứng bên cạnh mình.
Người ngồi bên cạnh Thạch Hàn là một cô gái nông thôn mặc thường phục. Cô gái nhìn Lâm Vân hỏi: “Chàng trai này. Cậu quen cậu ấy sao?”
“Đúng vậy, tôi là bạn của cậu ấy, tại sao cậu ấy lại ở cùng cô?” Lâm Vân sốt sắng hỏi.
“Cách đây một tháng, tôi đang hái nấm dại trên núi thì gặp cậu ấy bị thương và ngã trên núi, tôi liền đưa cậu ấy về nhà, tôi cũng tìm thầy thuốc Đông y trong thôn chữa bệnh nhưng khi tỉnh dậy thì cậu ấy đã không còn nhớ gì nữa.” Cô gái kia nói.
“Thì ra là như vậy.” Lâm Vân gật đầu. Lâm Vân đoán. Lúc đó, cứ nghĩ rằng Thạch Hàn đã chết.
Nhưng Thạch Hàn vẫn còn sống, cuối cùng ngất xỉu trong rừng cây, được cô gái này cứu.
Thạch Hàn đã đánh hắc quyền trong nhiều năm và bị thương nhiều rồi. Thể chất của cậu ấy mạnh hơn người trưởng thành gấp nhiều lần. Người bình thường có thể sẽ chết vì thương tích đó, nhưng Thạch Hàn vẫn có thể chống lại được.
Nhưng mà, não của Thạch Hàn có thể đã bị chấn thương, gây nên chứng mất trí nhớ.
“Cảm ơn cô đã cứu bạn tôi. Tôi sẽ đưa bạn tôi đi và trả lại tiền chữa trị cho cô. Cô cần bao nhiêu cứ nói ra, không cần ngại.” Lâm Vân nhìn cô gái.
“Tôi… tôi không cần bất cứ tiền báo ơn nào.” Cô gái lắc đầu.
“Vậy tôi đưa bạn của tôi đi trước, sau đó tôi sẽ cho người về rồi gửi lại cô một khoản tiền.” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân nắm lấy Thạch Hàn: “Thạch Hàn, đi! Mình đưa cậu về!”
“Thưa anh, tôi không biết anh, và tôi cũng sẽ không đi với anh. Tôi muốn về nhà với chị gái tôi.” Thạch Hàn vẻ mặt đầy sợ hãi đẩy tay Lâm Vân ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!