Chương 1114
Nhưng Lâm Vân thì không có đặc thù về mặt thể chất, lại có thể trong vòng một tháng biến từ người bình thường thành cao thủ cảnh giới Tiên thiên hư đan, sao có thể không làm người khác khiếp sợ cho được?
Ngay cả trụ trì cũng tò mò nhìn Lâm Vân, muốn biết tại sao.
“Tôi bị Phạm Nhật Long ép nhảy xuống vách núi. Có điều may mắn không chết, còn tình cờ được một vị lão tu sĩ tiền bối dạy dỗ truyền đạo. Sau đó một bước lên hàng cảnh giới Tiên thiên hư đan.” Lâm Vân nói.
“Thì ra là như vậy.” Bạch Hổ bừng tỉnh hiểu ra, gục gặc gật đầu.
“Thí chủ Lâm Vân, không biết người truyền đạo cho cậu tên gì?” Trụ trì hiếu kỳ hỏi.
“Ông ấy là Huyền Minh Kiếm Chủ.” Lâm Vân nói.
Trụ trì suy nghĩ một chốc. Ông không nghĩ ra, trong giới tu luyện nước Hoa lại có người mang danh hiệu này hay có turye62n thuyết truyện kể nào về nhân vật này. Chẳng lẽ là ẩn tu?
Dĩ nhiên, trụ trì không hề biết, Huyền Minh Kiếm Chủ này cũng không phải là người tu luyện ở Trái đất.
Bạch Hổ vui mừng nói: “Ha ha, không nghĩ tới Anh Vân lại có cơ duyên như vậy. Anh Vân bây giờ cũng là tu sĩ rồi, tôi thật sự rất vui mừng!”
Liễu Chí Trung cũng kích động nói: “Cái này thật đúng là trong rủi có may đó! Vân sau này có nội lực rồi, không cần ông già này phải lo lắng cho cháu bị khi dễ nữa. Ông chết cũng có thể nhắm mắt rồi.”
“Ông ngoại, không phải cháu mới nói à? Ông không chết được đâu. Lần này trở lại, cháu muốn giúp ông trị bệnh ung thư.” Lâm Vân nói.
“Trị bệnh ung thư? Vân à cháu đừng chọc cười ông nữa. Có thể được trụ trì giúp đỡ sống thêm một hai năm nữa, ông cũng đủ hài lòng rồi.” Liễu Chí Trung lộ ra nụ cười hiền lành.
“Ông ngoại, cháu không có chọc cười ông đâu. Cháu thật sự có cách mà.” Lâm Vân bày ra vẻ mặt thành thật.
Lâm Vân ở dưới vách núi kia một tháng. Nửa tháng đầu tu luyện, nửa tháng sau luyện kiếm. Khi luyện kiếm mệt mà nghỉ ngơi, Lâm Vân sẽ xem sách dược mà sư phụ để lại trong hòm. Với những đan dược mà sư phụ anh để lại kia, Lâm Vân cơ bản có thể phân biệt được, cũng biết cách dùng của nó.