Chương 1058
Ngày hôm sau.
Sau một đêm mưa to, nhà cửa hàng quán đều phải đóng cửa. Nhưng sau cơn mưa, bầu trời cũng không hề quang đãng. Mây đen vẫn vần vũ như trước, không khí nặng nề làm cho con người ta cảm thấy khó thở.
Trong đêm mưa đó, Lâm Vân cũng không hề ngủ. Cả đêm anh đều suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, nên giải quyết tình huống hiện tại như thế nào. Nhưng dù đã qua một đêm, Anh Vân không thể nghĩ thông suốt.
Lâm Vân chỉ cảm thấy những gì anh muốn làm, so với tìm đường lên trời còn khó khăn hơn nhiều.
Gần sáng, Lâm Vân mơ màng mà thiếp đi một lúc. Nhưng ngay lúc đó, anh nhận được điện thoại của bên công an, nói chín giờ sáng sẽ thả ông ngoại của anh ra, yêu cầu anh đến đón người.
Khi Lâm Vân tỉnh lại, trên người Anh Vân còn đang khoác chiếc áo của Thạch Hàn. Còn cậu ta chỉ biết lấy tay ôm lấy cơ thể mình. Đang là cuối mùa thu, tất nhiên trời rất lạnh.
Trong lòng Lâm Vân lại dâng một sự xúc động.
Chín giờ sáng, Lâm Vân đến trước cửa trại tạm giam của công an, đi đón ông ngoại sắp được thả ra.
Chỉ không gặp một ngày, nhưng mái tóc hoa râm của ông ngoại anh đã chuyển thành một màu trắng.
Ông ngoại anh lúc này trông vừa già nua, vừa yếu ớt, hệt như một chiếc lá cuối thu trên cành, chỉ một ngọn gió nhẹ cũng có thể rụng xuống.
Hôm qua Lâm Vân đã mấy lần xúc động muốn rơi nước mắt, nhưng mỗi lần anh đều cố kiềm chế, không muốn mình phải rơi lệ.
Nhưng khi vừa nhìn thấy ông ngoại chật vật, khổ sở như vậy, nước mắt của Lâm Vân liền chảy ra, từng giọt mặn chát thi nhau rơi xuống.
“Ông ngoại!”
Lâm Vân kêu một tiếng, sau đó nhào đến ôm lấy ông ngoại.
Từ khi anh biết ông ngoại đến nay, anh luôn thể hiện bản thân mình với ông ngoại là một người mạnh mẽ, kiên cường, thành thục, vững vàng.
Nhưng giờ phút này, khi ở trước ông ngoại, Lâm Vân trông không khác gì một đứa cháu trai nhỏ.
“Đừng khóc. Không phải chúng ta đều còn sống sao? Đây là chuyện tốt nhất rồi.” Ông ngoại khẽ vuốt tóc Lâm Vân, nói.