Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ

CHƯƠNG 664: THIÊN KIÊU THỊNH THẾ (1

Thiên Sơn là một trong bảy dãy nũi lớn trên thế giới, nằm ở vùng trung bộ đại lục Âu Á, đông tây vắt ngang qua nước H và bốn nước khác, là dãy núi độc lập lớn nhất trên thế giới, cũng là dãy núi cách biển xa nhất trên thế giới và là dãy núi lớn nhất trong vùng khô hanh trên toàn cầu.

Ở nước H, Thiên Sơn được gọi là núi tuyết, quanh năm phủ tuyết, lại được rất nhiều người dân gọi là thánh sơn, có rất nhiều câu chuyện thần thoại đầy thú vị, ví dụ như miếu tổ Tây Vương Mẫu.

Ngoài ra, Thiên Sơn từ xưa đến nay đều nổi tiếng trong giới võ học nước H.

Tất cả, chỉ bởi vì sự tồn tại của Thiên Sơn Kiếm Phái.

Thiên Sơn Kiếm Phái luôn là một trong những thế lực cường đại của giới võ học nước H, chỉ là vì cách xa trung nguyên, rất ít khi tham gia tranh phong với võ lâm, lưu truyền hơi ít, nhưng cũng từng có ‘Thất kiếm hạ Thiên Sơn’ chấn động trong giới võ học nước H.

Mà từ sau khi bước vào xã hội hiện đại, Thiên Sơn Kiếm Phái bèn biến mất, ngoài các đại sư võ học lớn tuổi ra, rất ít ai biết sự tồn tại của bọn họ.

Trời sáng, mặt trời lên cao, ánh ban mai chiếu rọi khắp chốn, dải mây tích tụ ở trên núi tuyết, tựa như khoác cho núi tuyết trắng xóa một lớp ánh kim, trông vô cùng đẹp.

Trên sườn núi của núi tuyết, một vài ngôi nhà gỗ được xây dựng theo kiểu đan xen ngẫu hứng, ẩn hiện ở trong rừng cây, gần như bị tán cây rậm rạp che kín, cho dù từ trên cao nhìn xuống cũng rất khó nhìn rõ..

Đây là địa bàn của Thiên Sơn Kiếm Phái, đã tồn tại trên ngàn năm, tựa như thế ngoại đào nguyên, không tranh với đời.

Trên một ngọn núi nhỏ cách tông môn của Thiên Sơn Kiếm Phái mười mấy km, một người đàn ông để tóc dài, mặc áo choàng màu trắng, khoanh chân ngồi trên một tảng đá, hai mắt nhắm lại, hít thở đều đặn dưới ánh ban mai, lồng ngực tựa như con ếch hít khí, lúc thì phình lên, lúc khi xẹp đi, trông rất cổ quái.

Một thanh bảo kiếm màu đen để ở bên cạnh anh ta, vỏ kiếm đen tuyền, trên chuôi kiếm có khắc một con chim, như điêu như ưng, thực chất là phượng hoàng trong truyền thuyết.

Kiếm Phượng Hoàng, bảo kiếm truyền thế của Thiên Sơn Kiếm Phái.

Ngàn năm trước, thanh bao kiếm này không phải có cái tên này, sau này từng gãy nứt một lần, rèn lại lần nữa, sau khi tu bổ thì đổi tên là Kiếm Phượng Hoàng, ý chỉ phượng hoàng niết bàn trùng sinh.

Lúc này, thanh bảo kiếm truyền thế này ở bên cạnh người thanh niên, đủ chứng minh thân phận và địa vị của người thanh niên ở Thiên Sơn Kiếm Phái.

Anh ta họ Thiên tên Ưng, là truyền nhân đương thời của Thiên Sơn Kiếm Phái.

“Xoạt… xoạt…” Cùng lúc Thiên Ưng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, xung quanh truyền đến tiếng vang khẽ khàng, giống như tiếng của dã thú phát ra lúc đi đường.

Tuy nhiên— Thiên Ưng dường như hoàn toàn không có nghe thấy, tựa như lão tăng ngồi thiền, không nhúc nhích.

Dần dần, âm thanh trở nên lớn hơn, mấy chục con sói từ bốn phương tám hướng xuất hiện, bao vây rồi tiếp cận Thiên Ưng.

Sói bình sinh dữ tợn, là động vật bầy đàn, trong chuỗi động vật sống ở tự nhiên chiếm cứ một góc cực kỳ quan trong, gần như rải rác khắp toàn cầu.

Bình thường mà nói, sự nguy hiểm mà một con sói mang đến cho động vật khác không lớn, cho dù con người cũng không sợ, nhưng nếu như gặp phải bầy sói, cho dù là vua rừng như hổ cũng phải chùn bước!

Lúc này, mấy chục con sói từ bốn phương tám phương lao về phía Thiên Ưng, trong mắt tản ra ánh sáng khát máu.

“Gừ~” Đột nhiên một tiếng sói rú vang lên, con soi gầm to một tiếng, hạ mệnh lệnh công kích.

Xoạt xoạt xoạt…

Thuận theo mệnh lệnh của con sói được hạ xuống, mấy chục con sói như nước thủy triều, điên cuồng lao về phía Thiên Ưng, phát động công kích.

Xoạt!

Vào lúc này… Thiên Ưng bỗng nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt tinh quanh bắn ra, một cỗ sát ý lạnh lẽo tỏa ra từ trong cơ thể của anh ta, lấy cơ thể của anh ta làm vòng tâm, tản mạn ra xung quanh.

Anh ta nghe thấy chạy của tiếng bầy sói, cũng nhìn thấy từng sói khát máu.

Dưới dải mây tích tục, anh ta cầm bảo kiếm lên, nhưng chưa rút kiếm, chỉ từ từ đứng dậy.

Sau khi anh ta đứng dậy, sát khí tản ra từ trên người anh ta trong nháy mắt bộc phát, cả người tự như một thanh tuyệt thế bảo kiếm xuất thế, vô cùng sắc bén.

Ngay sau đó, gần như tất cả các con sói muốn tiếp cận Thiên Ưng, đều bị sát ý khủng bố mà Thiên Ưng đột nhiên bạo phát mà bị chấp nhiếp rồi.

Bọn chúng không hẹn mà cùng dừng bước chân, móng vuốt cào đất, cảnh giác bất an nhìn Thiên Ưng.

Bọn chúng thường xuyên săn mồi, ở trên người Thiên Ưng cảm nhận được hơi thở cực kỳ nguy hiểm, khiến bọn chúng rất bất an, cho dù con sói đầu đàn đã hạ mệnh lệnh tấn công, cũng không dám tấn công.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của bầy sói, Thiên Ưng xách bảo kiếm, cất bước đi xuống núi, tư thái tùy ý kia giống như không phải bị bầy sói vây công, mà đang thưởng thực phong cảnh đẹp đẽ.

“Gừ gào!” Nhìn thấy một màn này, bầy sói bất an gào lên, không những không dám tiếp cận vây công Thiên Ưng, ngược lại không theo khống chế mà lùi lại.

“Gừ!!” Đột nhiên, con sói đầu đàn phát ra một tiếng gầm thúc giục, mấy chục con sói xoay người chạy, nhanh chóng tránh xa Thiên Ưng.

Một người, một thanh kiếm.

Anh ta chưa có rút kiếm, bèn dọa lui bầy sói, đây là cuộc sống hằng ngày của Thiên Ưng truyền nhân đương thời của Thiên Sơn Kiếm Phái.

Hai tiếng sau, Thiên Ưng về đến Thiên Sơn Kiếm Phái, sau đó được chưởng môn của Thiên Sơn Kiếm Phái gọi đến phòng của mình.

“Thiên, con thu dọn đi, ngày mai theo sư huynh của con xuất phát đến Yến Kinh.” Chưởng môn của Thiên Sơn Kiếm Phái nói thẳng vào vấn đề.

“Chưởng môn, chúng ta sắp xuất thế rồi sao?” Thiên Ưng nghe vậy, trước mắt sáng lên, anh ta đợi ngày này đã rất lâu rồi.

“Ừm, cuộc thi đấu võ học toàn cầu sắp bắt đầu rồi, cuộc thi đấu này, các phương thực lực sẽ phái ra truyền nhân mạnh nhất đến tham gia thi đấu. Đây là thời cơ tuyệt nhất để Thiên Sơn Kiếm Phái chúng ta xuất thế.” Chưởng môn của Thiên Sơn Kiếm Phái gật đầu.

“Xin chưởng môn yên tâm, con nhất định sẽ không phục sự kỳ vọng của mọi người, khiến Thiên Sơn Kiếm Phái vang danh trong giới võ học toàn cầu!” Thiên Ưng mặt mày tự tin nói.

“Ừm.” Chưởng môn của Thiên Sơn Kiếm Phái khẽ gật đầu, sau đó bèn khoát tay để Thiên Ưng rời đi.

Ông ta không có dặn dò Thiên Ưng, cũng không có nói cho Thiên Ưng biết chuyện truyền nhân của nhà họ Cảnh bị giết— Những chuyện này theo ông ta thấy đều là dư thừa!

Ông ta có lòng tin tuyệt đối đối với Thiên Ưng!

Cùng lúc này, núi Vũ Di ở phía đông nam, đất tổ của nhà họ Cơ.

Gia chủ của nhà họ Cơ cũng gọi Cơ Uẩn truyền nhân đương thời đến phòng của mình.

“Cháu chuẩn bị một chút, ngày mai theo ba cháu xuất phát đến Yến Kinh.” Gia chủ của nhà họ Cơ cũng đưa ra sắp xếp như vậy.

“Ông nội, ông là để cháu đến Yến Kinh tranh đoạt danh ngạch tham gia cuộc thi đấu võ học toàn cầu sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!