CHƯƠNG 519: LÀM VIỆC TỐT KHÔNG ĐỂ LẠI TÊN TUỔI
“Đây là chiêu thứ nhất!”
Fuji Sasuke nhe răng cười một tiếng, một giây sau anh ta bỗng nhiên xoắn một phát, trường kiếm của Hạ Tùng trực tiếp bị mạnh mẽ xoắn đứt!
Sắc mặt Hạ Tùng kinh hãi, vội vàng lùi lại phía sau.
Nhưng Fuji Sasuke lại giống như một con đỉa đói, đi sát đằng sau.
Hai con dao găm đâm thẳng vào mặt Hạ Tùng.
Ra tay một cái chính là sát chiêu!
Mất đi vũ khí Hạ Tùng chỉ có thể dùng tay không ngăn cản.
“Phốc…”
Dao găm đâm vào lòng bàn tay Hạ Tùng, máu tươi tràn ra, một cảm giác đau thấu tim gan truyền khắp toàn thân Hạ Tùng.
“A!”
Cổ họng Hạ Tùng phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Nụ cười dữ tợn trên khóe miệng của Fuji Sasuke lại càng sâu: “Đây là chiêu thứ hai!”
Dứt lời hai con dao găm bỗng nhiên rút ra khỏi lòng bàn tay Hạ Tùng, mang theo một tia máu đỏ tươi!
“Dừng tay!”
Dưới đài, sư phụ của Hạ Tùng, đạo trưởng Thanh Nham phát ra một tiếng gầm thét, tính ngăn cản Fuji Sasuke.
Vốn cho rằng như vậy Fuji Sasuke sẽ thu tay lại, nhưng ai biết anh ta nhìn cũng không thèm nhìn đạo trưởng Thanh Nham một cái, vừa giơ tay lên liền đâm!
Mục tiêu lần này trực tiếp hơn, cổ họng!
Hai con dao găm của anh ta đâm về phía cổ họng của Hạ Tùng.
“Nghiệp chướng!”
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của đạo trưởng Thanh Nham lập tức muốn nứt ra, ông ta muốn ngăn cản nhưng giờ phút này ông ta cách võ đài khoảng cách gần trăm mét.
Cuối cùng hai con dao găm của Fuji Sasuke được đâm xuống như mong muốn.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là hai con dao găm này không đâm vào cổ họng của Hạ Tùng mà quét qua da trên cổ Hạ Tùng rồi đâm vào sắt thép trên võ đài.
Mọi người choáng váng, chẳng lẽ Fuji Sasuke nương tay rồi?
Nhưng nhìn sắc mặt của anh ta không giống.
Giờ phút này vẻ mặt Fuji Sasuke cũng chết lặng. Vì sao? Vì sao lại trở nên như thế này?
Anh ta có thể xác định trăm phần trăm, anh ta tuyệt đối không nương tay.
Dao găm của anh ta vừa rồi chính là đâm về phía cổ họng của Hạ Tùng.
Nhưng tại sao cuối cùng vị trí đâm xuống của dao găm lại bị chệch đi?
Fuji Sasuke nghĩ mãi mà không ra.
Sau một giây, trong mắt của anh ta xẹt qua một tia tàn nhẫn, chuẩn bị giơ tay lên đâm lại lần nữa.
Nhưng lúc này Hạ Tùng đã phản ứng lại.
“Tôi nhận thua!”
Không chút do dự, Hạ Tùng trực tiếp hét lên.
Dao găm của Fuji Sasuke cứ thế mà dừng ở giữa không trung.
“Coi như cậu thức thời!”
Fuji Sasuke hừ một tiếng, mặc dù không cam lòng nhưng nếu Hạ Tùng đã nhận thua thì anh ta cũng không thể thật sự giết Hạ Tùng trước mặt nhiều người như vậy.
“Nghiệp chướng!”
Lúc này đạo trưởng Thanh Nham tức giận bừng bừng lên đài.
Mặc dù tu vi của đạo trưởng Thanh Nham là Hóa Kình sơ kỳ, nhưng Fuji Sasuke lại không hề sợ hãi.
“Sao vậy? Ông muốn tìm tôi gây phiền phức à?” Khóe miệng Fuji Sasuke nhếch lên khinh thường, giờ phút này anh ta ước gì đạo trưởng Thanh Nham ra tay với anh ta.
“Tuổi còn trẻ mà sát tâm đã nặng như vậy, cậu không sợ bị ông trời khiển trách sao?”
Mặc dù sự tức giận trong lòng đã tích tụ đến cực điểm nhưng đạo trưởng Thanh Nham cũng không mất lý trí, ông ta biết rõ Fuji Sasuke chính là muốn chọc giận ông ta, để ông ta ra tay với anh ta trước mặt nhiều người.
Nếu ông ta thật sự ra tay thì chính là vi phạm quy định đánh cược, ba vị Hóa Kình của nước N kia chắc chắn sẽ không ngồi nhìn.
Rất có thể họ sẽ trực tiếp giết chết mình ngay tại chỗ!
Đây là âm mưu trần trụi.
“Ông trời khiển trách?” Fuji Sasuke khinh thường hừ một tiếng, nói: “Đó là chuyện của người H các ông, người nước N chúng tôi chưa bao giờ tin ông trời trách phạt gì đó, chúng tôi chỉ tin vào thực lực của mình.”
“Cậu…”
“Xuống đây đi, Thanh Nham!” Đạo trưởng Thanh Nham còn muốn nói tiếp vài câu thì lúc này Quản Nam Thiên người vẫn luôn im lặng không nói gì lại lên tiếng, giọng nói đầy uy nghiêm.
“Vâng, Quản sư thúc.”
Đạo trưởng Thanh Nham hít sâu một hơi, không nói một lời nào lập tức đưa Hạ Tùng xuống đài.
“Trận đánh cược thứ hai, Hạ Tùng thua, Fuji Sasuke thắng.”
Vị trọng tài trung tuổi một lần nữa tàn nhẫn tuyên bố kết quả.
“Cuộc đánh cược hôm nay đến đây là kết thúc. Chín giờ sáng mai bắt đầu trận đánh cược thứ ba .”
Sau khi Hạ Tùng được ôm xuống đài thì sắc mặt của mọi người Thương hội Trung Hải trong chốc lát cực kỳ xấu.
Hạ Tùng cũng thua.
Hơn nữa anh ta chẳng những thua mà suýt chút nữa còn chết.
Nếu không phải trong thời khắc sống còn, đột nhiên dao găm của Fuji Sasuke ma xui quỷ khiến bị lệch một chút thì giờ phút này chắc chắn Hạ Tùng sẽ là một cái xác.
“Fuji Sasuke này cũng quá ghê tởm đi, chỉ là đánh cược mà thôi, tại sao anh ta lại muốn giết người chứ?” Vũ Văn Thiến tức giận đến độ khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không thể không nói hành động quả quyết đánh giết của Fuji Sasuke khiến cô ta sợ hãi.
Cô ta vốn cho rằng lần đánh cược này không khác gì ngao du sơn thủy.
Cùng lắm mọi người dùng quyền cước liều mạng một phen, có điểm là dừng, phân thắng bại là đủ.
Thật sự không ngờ võ giả của Thương hội Thiên Thủy lại trực tiếp nhằm vào giết người.
Trần Dật Thần thở dài, Vũ Văn Thiến còn quá trẻ, thoạt nhìn chưa từng trải qua lòng người hiểm ác.
Trận đánh cược này trên danh nghĩa là chỉ cần phân ra thắng bại nhưng trên thực tế ở trong đó lại liên quan đến rất nhiều lợi ích.
Không nói đến số tiền đặt cược ngút trời mà hai bên đặt ra trước cuộc đánh cược, chỉ riêng mối quan hệ như nước với lửa của giới võ thuật nước H và giới võ thuật nước N thì đã xác định trận đánh cược này sẽ thấy máu ngay từ đầu!
Với tác phong tàn nhẫn trước sau như một của giới võ thuật nước N thì giết người ắt là điều không thể thiếu.
Vừa rồi nếu như không phải anh ngay tại thời khắc mấu chốt đánh ra một luồng kình khí khiến cho dao găm của Fuji Sasuke lệch vị trí thì bây giờ Hạ Tùng chắc chắn sẽ trở thành một cái xác.
“Đi về trước đi.”
Sở Dật Phi thở dài, cuộc đánh cược hôm nay từ khi bắt đầu đến khi kết thúc kéo dài chưa đến năm phút.
Kết quả vô cùng thê thảm, hoàn toàn làm rối loạn trận tuyến của Thương hội Trung Hải.
Ngày mai chắc chắn Fuji Sasuke sẽ tiếp tục ra sân, thực lực Trương Thiên Dụ tuy mạnh nhưng anh ta cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể đánh bại Fuji Sasuke.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù anh ta đánh bại được Fuji Sasuke thì e rằng tình trạng của anh ta cũng không đủ để anh ta đối phó với đối thủ sau đó.
Mọi người tâm sự nặng nề trở về khu biệt thự.
Đạo trưởng Thanh Nham thì đi tới trước mặt Quản Nam Thiên, cung kính nói: “Cảm ơn Quản sư thúc vừa rồi ra tay cứu tính mạng của đệ tử trẻ.”
“Cám ơn tôi làm cái gì?” Quản Nam Thiên kinh ngạc nhìn đạo trưởng Thanh Nham một chút.
Đạo trưởng Thanh Nham sững sờ.
Dường như biết đạo trưởng Thanh Nham đang suy nghĩ gì, Quản Nam Thiên lắc đầu: “Tính mạng của đệ tử cậu không phải do tôi cứu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!