CHƯƠNG 492: KHÔNG BIẾT ĐIỀU?
Có suy nghĩ tặng rượu cho Hạ Nhược Y, ngoại trừ Tần Minh ra còn có không ít người thành công khác.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Minh tặng rượu, những người này lại không ngoài dự tính gọi mang rượu của mình trở về.
Người phụ nữ mà Tần Minh thích, bọn họ… Không dám tranh!
“Nhà họ Trần bên kia, bây giờ thế nào rồi?” Sau khi chọn thức ăn xong, Hạ Nhược Y bỏ menu xuống, bình tĩnh hỏi một câu.
“Tạm thời bên phía nhà họ Trần đã không còn vấn đề gì.” Dừng một chút, Trần Dật Thần mỉm cười mở miệng nói, thật ra Hạ Nhược Y cũng không biết gì nhiều về nhà họ Trần, bây giờ Hạ Nhược Y hỏi chính là về vấn đề an toàn của anh, nói cách khác chính là nhà họ Trần có ra tay với anh không.
Hạ Nhược Y nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nói: “Mẹ em có nói với anh chuyện tái hôn không?”
“Có nói qua.”
“Ừm, anh không cần để ý tới chuyện bà ấy nói đâu, chuyện tái hôn… Cứ từ từ đã.” Hạ Nhược Y dịu dàng nói, trước đó Tần Cung Diễm đã nói rõ tính nghiêm trọng của chuyện này với cô, trước khi sự uy hiếp của nhà họ Trần được giải trừ, cô và Trần Dật Thần tái hôn sẽ trở thành gánh nặng củaTrần Dật Thần.
Rất có thể nhà họ Trần sẽ tìm ra điểm yếu từ chỗ cô.
Cứ từ từ à?
Trần Dật Thần cười khổ một tiếng, sao anh có thể từ từ được chứ, một ngày chưa tái hôn với Hạ Nhược Y thì sẽ có thêm một ngày bất trắc.
Chuyện anh phế đi Trần Anh Nhu không phải việc nhỏ, sớm muộn gì nhà họ Trần cũng sẽ tìm anh để gây sự, sở dĩ bây giờ bọn họ ẩn nhẫn đối với anh đơn giản là bởi vì Trần Ứng Long vấn chưa xuất quan, một khi Trần Ứng Long xuất quan rồi thì chuyện anh phế đi Trần Anh Nhu tất nhiên sẽ bị đưa ra để mổ sẻ.
“Đúng rồi, anh và dì Tần có quan hệ như thế nào vậy?” Dường như nhớ ra chuyện gì đó, Hạ Nhược Y đột nhiên hỏi.
“Bà ta là mẹ kế của anh.” Trần Dật Thần biết rõ, dì Tần trong miệng Hạ Nhược Y đương nhiên là Tần Cung Diễm.
“Vì sao lại hỏi cái này?” Trần Dật Thần hỏi.
“Không có gì, chỉ là tò mò thôi.” Hạ Nhược Y lắc đầu, chợt cô lại nói: “Dì Tần rất tốt với em, dì ấy dạy cho em rất nhiều chuyện buôn bán nhưng em lại không rõ quan hệ của anh và dì ấy…”
“Bây giờ tạm thời có thể tin tưởng bà ta.” Dường như biết Hạ Nhược Y muốn nói gì, Trần Dật Thần mỉm cười cắt ngang, ý tứ của Hạ Nhược Y cũng rất đơn giản, cô không rõ Tần Cung Diễm và Trần Dật Thần là địch hay là bạn cho nên không biết phải đối xử với Tần Cung Diễm như thế nào.
Tuy nhiên, như lời Trần Dật Thần nói, bây giờ tạm thời có thể tin tưởng Tần Cung Diễm, bởi vì giữa bọn họ có chung một kẻ địch…Trần Bá Dung!
“Tần Cung Diễm vốn có một đứa con trai, nói đúng ra, con trai của bà ta là em trai anh…” Trần Dật Thần thở dài, chuyện cũ này anh vốn không muốn nhắc lại, nhưng bây giờ Hạ Nhược Y đã muốn hỏi, vậy thì anh cũng muốn Hạ Nhược Y biết được.
Thật ra chuyện rất đơn giản, Tần Cung Diễm vốn có một đứa con trai, nhưng đứa con trai này lúc chưa đến năm tuổi đã qua đời rồi.
Chết bởi một tai nạn ngoài ý muốn.
Bên ngoài, nhà họ Trần nói như thế.
Nhưng trong nội bộ nhà họ Trần lại có không ít người cảm thấy, con trai của Tần Cung Diễm chết nhất định có liên quan đến Trần Bá Dung.
Chính Tần Cũng Diễn cũng tự điều tra, mặc dù không có manh mối rõ ràng nhưng Trần Bá Dung chính là người đáng nghi nhất.
Từ đó, Tần Cung Diễm để mắt tới Trần Bá Dung.
Một người mẹ mất đi con trai, không có chuyện gì là không làm được.
Ngay từ đầu, Tần Cung Diễm đã có suy nghĩ muốn cùng chết với Trần Bá Dung cho nên sau khi Trần Dật Thần phế đi Trần Anh Nhu bà ta mới có thể đứng ra, âm thầm giúp đỡ Trần Dật Thần chống lại Trần Bá Dung.
Về khả năng Tần Cung Diễm diễn kịch…
Trần Dật Thần cũng từng nghĩ qua, nhưng cuối cùng vẫn bị anh bác bỏ, anh không cảm thấy Tần Cung Diễm có thể diễn kịch được nhiều năm như vậy.
“Thì ra dì Tần còn có quá khứ như vậy…” Hạ Nhược Y im lặng một lúc, Tần Cung Diễm luôn cho cô ấn tượng bà ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng không ngờ phía sau người phụ nữ mạnh mẽ kia còn có một chuyện cũ đau xót như vậy.
“Bên phía Tần Cung Diễm kia, em muốn ở chung với bà ta như thế nào thì cứ làm như vậy…”
“Cô ơi, chào cô.”
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ xinh đẹp bưng một cái khay tới, trên khay đặt một chai Lafite: “Đây là rượu cậu Tần tặng cô.”
Nói xong, cô nhân viên phục vụ xinh đẹp lấy chai Lafite có giá chín mươi triệu từ trên khay xuống, đặt lên mặt bàn.
“Tặng rượu?” Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn theo ánh mắt của cô nhân viên phục vụ xinh đẹp thấy một người thanh niên anh tuấn mặc Armani mỉm cười gật đầu, bên cạnh người thanh niên kia còn có sáu bảy thanh niên nam nữ quần áo đẹp đẽ như vậy, giờ phút này, trên mặt những nam nữ này đều là vẻ thích thú khi nhìn Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y.
“Rất xin lỗi, tôi không biết anh ta nên không thể nhận cái này được.” Không chút do dự, Hạ Nhược Y từ chối lòng tốt của đối phương.
“Chuyện này. . .”
Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp nhíu mày lại: “Thưa cô, rất hiếm khi cậu Tần nhiệt tình như vậy, cô là người phụ nữ đầu tiên được cậu Tần mời rượu đó, tôi rất hi vọng cô sẽ nhận.”
“Tôi lặp lại lần nữa, lấy về đi, tôi không biết anh ta.” Giọng điệu của Hạ Nhược Y vẫn bình tĩnh như trước.
Lông mày của cô nhân viên phục vụ xinh đẹp càng nhíu chặt hơn: “Cô này, có lẽ là cô không biết thân phận thật sự của cậu Tần rồi, anh ấy là cậu chủ của nhà họ Tần, một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải, nhà họ Tần có địa vị như thế nào trong lòng cô hẳn là rõ ràng, ngày thường, không biết có bao nhiêu cô gái muốn nịnh bợ cậu Tần còn không có cửa kia kìa.”
“Hôm nay, cậu Tần có thể hạ mình mời cô uống rượu, cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp cau mày nhìn Hạ Nhược Y, dưới cái nhìn của cô ta, Hạ Nhược Y đúng là người không biết điều, người tặng rượu vang cho cô là Tần Minh đó!
Một trong số những người đứng đầu trong giới phú nhị đại ở Trung Hải!
Dù bây giờ chưa thừa kế nhà họ Tần nhưng giá trị bản thân của Tần Minh cũng đã vượt qua mấy trăm nghìn tỉ rồi.
Chiếc xe Bugatti Veyron trị giá hơn sáu mươi tỉ đang đậu ở trước cửa nhà hàng kia chính là của Tần Minh.
Một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền giống như Tần Minh có thể nói chính là đối tượng mà tất cả các cô gái đều mơ ước, nhưng Hạ Nhược Y lại dám từ chối chuyện lấy lòng Tần Minh, đây không phải là không biết điều thì là cái gì?
“Lỗ tai cô bị điếc à? ! Tôi nói trả rượu về rồi mà!”