CHƯƠNG 298: ĐỀN TIỀN.
“Chị Quế, em không có ý quỵt nợ.” Lâm Như Tuệ vội vàng lên tiếng: “Chị Quế, chị yên tâm, nếu như thằng phế vật đó làm hỏng Bentley của chị, thì em nhất định sẽ bảo cậu ta lấy hai tỷ bốn ra cho chị.”
“Nếu như cậu ta không có tiền thì sao đây?” Lâm Quế không bỏ qua mà hỏi, địa vị của Trần Dật Thần ở nhà họ Hạ, bà ta biết rất rõ, ngay cả một con chó cũng không bằng, căn bản không thể lấy ra hai tỷ bốn.
“Chị Quế, chị yên tâm, bất luận thế nào đi nữa, em cũng sẽ bảo tên phế vật đó gom góp ra hai tỷ bốn cho chị thôi.” Lâm Như Tuệ vỗ ngực bảo đảm, Trần Dật Thần có ngân quỹ riêng hay không bà ta vốn không biết, nhưng bà ta đoán, Trần Dật Thần lấy ra hai tỷ bốn, vốn không có vấn đề gì lớn.
“Được, lời này là do em nói đó, nếu như cậu ta không lấy ra được hai tỷ bốn thì chị sẽ đòi em.” Nghe thấy Lâm Như Tuệ bảo đảm, Lâm Quế lúc này mới yên tâm.
“Không vấn đề gì hết.”
“Chị Quế, chị ngồi xe của thằng phế vật đó về trước đi, hôm nay thời tiết lạnh lắm.” Lâm Như Tuệ nói.
“Được, lần này nể mặt em trước.” Lâm Quế lúc này mới cúp điện thoại, nhưng đối với Trần Dật Thần, bà ta vẫn vô cùng tức giận.
Hai người kéo cửa sau ra, ngồi vào hàng ghế sau.
“Lái xe, còn ngây ra đó làm gì!”
Thấy Trần Dật Thần vẫn chưa khởi động, Lâm Quế lại gào lên một câu.
Trần Dật Thần không vui mà nhíu mày, nhưng cũng không có so đo với Lâm Quế, mà đạp chân ga.
Do giờ cao điểm tan ca, cho nên trên đường rất đông.
Sau khi kẹt xe mấy lần, lửa giận của Lâm Quế lại bị nhuốm lên, gào lên với Trần Dật Thần: “Cậu có biết lái xe không! Không thể lái nhanh chút à, làm lỡ chính sự của bà đây thì cậu có thể đền nổi không?”
Trần Dật Thần cũng bực mình, sau khi đạp thắng xe, liền lạnh lùng nhìn Lâm Quế một cái: “Bà tới lái đi?”
Lâm Quế lập tức không khoan dung nữa: “Tôi nói nha thằng phế vật nhà cậu, bà đây có phải đã nể mặt cậu lắm rồi không! Cậu chỉ là một tên ở rể nhỏ nhoi ăn bám, ai cho cậu lá gan khiêu khích tôi vậy?”
“Có tin một câu nói của tôi, liền khiến cậu cút khỏi nhà họ Hạ không!”
“Đồ ngốc.” Trần Dật Thần cười lạnh mắng một câu, trước đây Lâm Quế có lẽ đã ra oai quen rồi, cảm thấy ai cũng là người bên dưới bà ta, nhưng ở chỗ anh, không có quy củ như vậy.
Nghe thấy Trần Dật Thần còn dám mắng mình, Lâm Quế suýt nữa đã tức chết rồi, thấy bà ta sắp phát cáu, Đường Tâm Như nhíu đôi mày liễu: “Mẹ, mẹ bớt nói hai câu đi, mẹ nói xem, mẹ và một tên ở rể thì có gì hay ho để so đo kỳ kèo chứ?”
Trong ngữ khí của Đường Tâm Như, tràn đầy sự khinh thường đối với Trần Dật Thần, đối với cô ta, hễ là đàn ông có chút cốt khí, thì sẽ không đi ở rể.
Chỉ có loại phế vật không có bản lĩnh, thích ăn bám mới nghĩ đến thân phận ở rể này thôi.
“Được, mẹ nghe con, không so đo với thằng phế vật này nữa. So đo với cậu ta, chỉ hạ thấp đẳng cấp của mẹ thôi.” Lâm Quế lại an ủi mình một câu, cảm xúc lúc này mới dịu lại.
Trần Dật Thần cười lạnh lắc lắc đầu, cũng lười so đo với Lâm Quế, trực tiếp đạp chân ga, đến bệnh viện.
Thấy Trần Dật Thần dừng xe ở bệnh viện, Lâm Quế lại không vui.
“Không phải nói đến nhà sao? Cậu lái xe đến bệnh viện làm gì?”
“Thì Lâm Như Tuệ ở bệnh viện đó.” Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Lâm Quế một cái, sau khi nói xong, liền trực tiếp quay người rời đi.
“Lâm Như Tuệ dạy dỗ tên phế vật này thế nào vậy, thứ không có giáo dưỡng, còn dám trực tiếp kêu cả tên của nó nữa.” Lâm Quế mắng mỏ mà theo ở đằng sau.
Trần Dật Thần đi vào phòng bệnh trước, vừa thấy Trần Dật Thần, Lâm Như Tuệ liền đánh phủ đầu mà chất vấn: “Tôi nói nha Trần Dật Thần, tên phế vật nhà cậu làm ăn kiểu gì vậy, ngay cả xe của dì cả cậu mà cậu cũng dám làm hỏng?!”
“Mẹ không hỏi tôi tại sao lại đập xe của bà ta đi?” Trần Dật Thần lạnh giọng nói.
“Cho dù là vì cái gì thì cậu cũng không thể đập xe người ta chứ, chiếc Bentley đó của dì cả cậu, hơn 9 tỷ đó, cậu đập hư của người ta rồi, cậu đền nổi không!” Tuy biết chuyện có ẩn tình khác, nhưng Lâm Như Tuệ hiển nhiên không định hỏi, mà túm lấy vấn đề đền tiền không buông.
Lúc này, Lâm Quế và Đường Tâm Như cũng đi vào.
“Lâm Như Tuệ, em thật sự đã nuôi một tên con rể tốt đó nha.” Vừa vào cửa, Lâm Quế liền âm dương quái khí mà mỉa mai.
Lâm Như Tuệ nở nụ cười nịnh tiến lên trước: “Chị Quế, đến rồi à.”
Lâm Quế hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến Lâm Như Tuệ.
Lâm Như Tuệ cũng không ngại, lại dời ánh mắt lên Đường Tâm Như ở bên cạnh.
“Con bé này là Tâm Như đấy à, mấy năm không gặp, Tâm Như đã lớn rồi, hơn nữa càng lúc càng xinh, giống một đại minh tinh vậy.” Lâm Như Tuệ nhiệt tình nịnh hót.
Nhưng phản ứng của Đường Tâm Như lại có chút lạnh nhạt, trong mắt cô ta, bà dì ba Lâm Như Tuệ này, chính là loại họ hàng nghèo điển hình, hơn nữa còn thích giả vờ ra vẻ.
Nếu không, nhà của bọn họ cũng sẽ không liên lạc với Lâm Như Tuệ đến mấy năm.
“Nào nào nào, chị Quế, Tâm Như, hai người mau ngồi đi.”
Lâm Như Tuệ vươn tay ra gọi.
Nhưng Lâm Quế lại nhíu mày, chán ghét mà nói: “Ngồi gì chứ? Chỗ này dơ như vậy, vi khuẩn nhiều như vậy, làm dơ quần áo mấy chục triệu của tụi chị thì làm sao đây?”
Sắc mặt Lâm Như Tuệ cứng đờ, cười mỉa mà nói: “Chị Quế, ngại quá, Nhược Y mấy ngày trước bị thương, cho nên mấy ngày này nhà bọn em đều ở bệnh viện…”
“Nhược Y?” Lâm Quế nhìn Hạ Nhược Y đang ngủ ở bên cạnh một cái, nhịn không được mà hỏi: “Lâm Như Tuệ, trước đây không phải em đã nói, Nhược Y của bọn em là người phụ trách của dự án núi Ngọc Tuyền gì đó sao, chuyện này là thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Lâm Như Tuệ có chút bất ngờ, không hiểu Lâm Quế tại sao lại đột nhiên nhắc đến cái này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!