CHƯƠNG 287: CÔ DỰA VÀO CÁI GÌ!
Trần Anh Nhu dựa vào góc tường, thở hổn hển, khuôn mặt không chút cảm xúc, lạnh như ác quỷ đến từ địa ngục, cô ta chỉ cảm thấy ớn lạnh từ gót chân đến đỉnh đầu.
Tốc độ của Trần Dật Thần thực sự quá nhanh, khoảng cách từ cửa đến chỗ này cũng phải bảy tám mét, nhưng Trần Dật Thần lại di chuyển nhanh như vậy!
Lúc nãy nếu như cô ta không tránh được một đòn của Trần Dật Thần, mà tùy hứng cắm con dao xuống.
Tất nhiên có thể chặt đứt một ngón tay của Hạ Nhược Y, nhưng đồng thời sẽ lấy mạng cô ta!
Đây chính là cái giá phải trả!
Trần Anh Nhu vừa ngạc nhiên vừa tức giận, suýt nữa, suýt nữa, hôm nay cô đã chết ở đây!
Cái đồ con hoang này, bây giờ sao có thể mạnh như vậy chứ?!
Sau đánh lui Trần Anh Nhu chỉ bằng một quyền, lúc này ánh mắt Trần Dật Thần mới nhìn về phía Hạ Nhược Y.
Lúc nhìn thấy cánh tay đầy máu do bị đâm của Hạ Nhược Y, cơn tức giận và sát khí chưa từng có từ trên người Trần Dật Thần dâng lên, bao trùm toàn bộ hiện trường!
“Trần Anh Nhu! Cô! Chết! Chắc!”
Trần Dật Thần nghiến răng, nghiến lợi, giọng điệu lạnh lùng, anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Trần Anh Nhu, ánh mắt kia giống như muốn róc xương lóc thịt Trần Anh Nhu ra!
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Trần Dật Thần, trong lòng Trần Anh Nhu không khỏi run rẩy, nhưng bên ngoài cô ta vẫn không chút sợ hãi, ngược lại còn chế nhạo, tiếp tục khiêu khích Trần Dật Thần: “Chết chắc? Ai cho cái đồ con hoang như cậu lòng dũng cảm để nói ra câu này? Hay là nói cậu ở Thương Châu ba năm, không biết mình mang họ gì?”
“Giết Trần Anh Nhu tôi, cậu dựa vào cái gì?”
“Đây là Thương Châu, không phải là Yến Kinh! Trần Anh Nhu, cô thật sự cho là tôi không dám giết cô?!” Trần Dật Thần hét lên một tiếng, cơn tức giận trong mắt không ngừng tăng lên, không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Anh Nhu đang khiêu khích anh, kích động anh, muốn anh ra tay.
Chỉ cần hôm nay anh không kiềm chế được mà ra tay, vậy thì nhà họ Trần đã có đủ lý do lấy lại quyền lợi trong tay của anh, thậm chí còn phái lực lượng tinh nhuệ của gia tộc đến trấn áp anh!
Khiến tất cả những việc anh làm lúc trước thành công cốc!
“Cậu dám?”
“Vậu mau giết đi.” Trần Anh Nhu xem thường cười một tiếng, rất trắng trợn, không kiêng nể ai cả.
Trần Dật Thần nắm chặt tay, cố gắng kìm chế cơn tức giận trong lồng ngực, đương nhiên anh có thể một quyền giết chết Trần Anh Nhu.
Nhưng sau khi giết chết Trần Anh Nhu thì sao?
Không có sau này!
Ngay cả khi có, cũng là anh phải đối mặt với sự truy sát của nhà họ Trần.
Hạ Nhược Y, Hạ Trấn Quốc, Lâm Như Tuệ, Cố Minh Sâm, Hàn Long, Chu Quảng Quyền….
Người anh yêu, bạn bè, đều phải chết!
Không phải là không dám, mà là không thể!
Thấy Trần Dật Thần lại cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, Trần Anh Nhu không khỏi có chút tức giận.
“Cái đồ con hoang nhà cậu, lại có thể nhẫn nhịn như vậy!”
“Ở nhà họ Trần bọn tôi, cậu nhẫn nhịn mười mấy năm, đến Thương Châu, cậu lại nhẫn nhịn ba năm.”
“Khả năng chịu đựng của cậu còn hơn cả con rùa.”
“Nói xong chưa?” Trần Thần Dật hít một hơi thật sâu.
“Thế nào? Muốn đuổi tôi đi rồi?” Trần Anh Nhu chế nhạo cười một tiếng.
Trần Dật Thần lắc đầu: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không để cô đi.”
“Không để tôi đi? Lẽ nào còn muốn giữ tôi ở lại để mời tôi ăn cơm?” Trần Anh Nhu cười khẩy: “Đồ con hoang, nếu như cậu muốn lôi kéo tôi, thì tôi khuyên cậu nên sớm từ bỏ cái ý định này đi.”
“Cái đồ thấp kém như cậu mà muốn hợp tác với tôi.”
“Vậy sao?” Trên mặt Trần Dật Thần không có biểu cảm gì, sau đó lạnh lùng nói ra một câu: “Tôi cũng sẽ không hợp tác với người vô dụng!”
“Cậu có ý gì?”
Sắc mặt Trần Anh Nhu đột nhiên thay đổi, theo bản năng lùi về sau.
Nhưng tốc độ tay của Trần Dật Thần còn nhanh hơn tốc độ lùi lại của cô ra.
Giây tiếp theo, Trần Anh Nhu chỉ cảm thấy da đầu mình bị kéo căng, ánh mắt không khống chế được mà nhìn xuống, hoa văn của bàn trà bằng thủy tinh không ngừng phóng đại ra trước mắt.
“Bang” một tiếng.
Khuôn mặt Trần Anh Nhu lại đập xuống mặt bàn trà bằng thủy tinh.
Rắc rắc!
Bàn trà bằng thủy tinh lập tức nứt ra, vô số mảnh thủy tinh dính vào mặt Trần Anh Nhu.
Sau một tiếng hét khủng khiếp, khuôn mặt Trần Anh Nhu máu và da thịt lẫn lộn.
“Cô chủ!”
Ông lão mặc đồ màu trắng trợn tròn mắt, nắm chặt tay, có đánh chết ông ta cũng không ngờ đến, Trần Dật Thần ra tay với Trần Anh Nhu mà không hề báo trước.
Hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến Trần Anh Nhu ngay cả một chút thời gian phản ứng lại cũng không có.
“Giết chết cái đồ con hoang này đi!”
Trần Anh Nhu điên cuồng hét lên, lập tức mất đi lý trí.
“Nghiệt tử!”
Ông già mặc đồ trắng giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt Trần Dật Thần, một quyền được đánh ra, khí lực cuồn cuộn hướng về phía Trần Dật Thần.
Khuôn mặt Trần Dật Thần lập tức trở nên lạnh lùng, không chút do dự ra tay, đấu tay đôi với ông già mặc áo trắng.
“Ầm.”
Hai nắm đấm chạm vào nhau, ông lão mặc đồ trắng không khống chế được lùi về phía sau ba bước, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Cậu đã đột phá đến Ám Kình hậu kỳ?!”
Trần Dật Thần cười khẩy, không nói gì, trên thực tế, một quyền lúc nãy của anh chưa dùng đến ba phần mười công lực, nếu như anh không che giấu cảnh giới của mình, toàn lực ra quyền, có thể trực tiếp đánh ông già này ra bã.
“Cái gì?!” Trần Anh Nhu cũng vô cùng ngạc nhiên.
Cái đồ con hoang này lại đột phá đến Ám Kình hậu kỳ?
Điều này sao có thể!
Anh là đi bằng tên lửa sao? Sao có thể chỉ trong vòng ba năm đã từ Ám Kình sơ kỳ đột phá lên đến Ám Kình hậu kỳ!
Sau khi dùng một quyền đánh lui ông già mặc đồ trắng, Trần Dật Thần lại nhìn về phía Trần Anh Nhu.
Trần Anh Nhu đột nhiên rùng mình, chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh từ gót chân xông đến tận đỉnh đầu.
“Cái đồ con hoang kia, cậu định làm gì? Cậu không thể động vào tôi!” Trần Anh Nhu uy hiếp, thực lực mà Trần Dật Thần thể hiện ra, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Lần này trước khi đến Thương Châu, trong gia tộc phỏng đoán thực lực của Trần Dật Thần là Ám Kình trung kỳ, vì vậy phái ông già mặc đồ trắng là Ám Kình hậu kỳ đi theo, chính là đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng ai biết được, nó vẫn xảy ra.
Trần Dật Thần không những đột phá đến Ám Kình hậu kỳ, hơn nữa, dường như còn thuộc nhóm những người vô cùng mạnh trong Ám Kình hậu kỳ!
“Cô sợ rồi?”
Khuôn mặt Trần Dật Thần tràn đầy sự chế giễu, lúc nãy Trần Anh Nhu kiêu ngạo, ngang ngược như vậy, không đặt ai vào mắt, cảm thấy mình có thể khống chế tất cả.
Nhưng nếu như tất cả mọi chuyện đều bị cô ta không chế, vậy thì 3 năm trước, mình đã chết rồi, sẽ không đợi đến bây giờ.
“Tôi không sợ!”
“Tại sao tôi phải sợ!” Trần Anh Nhu thẹn quá hóa giận.
“Cái đồ con hoang như cậu có tư cách gì khiến tôi phải sợ chứ!”
“Cậu chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, mà tôi lại là con gái nhà họ Trần, thân phận giữa cậu và tôi khác nhau một trời một vực!”
“Đừng nói là giết tôi, chỉ cần cậu động đến một sợi tóc của tôi, cậu sẽ phải chết!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!