CHƯƠNG 228: DIỆP HẢI ĐÔNG
“Yên tâm đi, cậu ta sẽ tới, nếu cậu ta không tới thì tôi sẽ giết ông già kia!” Người đàn ông được gọi là đổng sự Diệp trầm mặt nói. Diệp Minh Mân là tổng quản của nhà họ Diệp, trước giờ luôn đại diện cho thể diện của nhà họ Diệp, mọi việc trong nhà đều do ông ta lo liệu.
Lần này anh ta cũng giao dự án núi Ngọc Tuyền cho Diệp Minh Mân.
Theo anh ta thấy, nếu nhà họ Hạ thức thời thì nên hai tay dâng dự án núi Ngọc Tuyền không lấy một đồng lên.
Không ngờ nhà họ Hạ lại không biết điều, thẳng con rể sống còn không bằng một con chó của nhà họ Diệp lại giẫm lên mặt họ!
Bắt trói Diệp Minh Mân!
Đúng là không coi nhà họ Diệp ra gì.
Sao Diệp Hải Đông có thể không giận?
“Hy vọng tên phế vật đó có thể thức thời một chút.” Khang Vân Ba thở dài, lúc đầu khi nghe được tin tức, ông ta hoàn toàn không tin một kẻ đi ở rể lại có can đảm làm ra chuyện như bắt cóc người. Nhưng sau này nghe lý do thoái thác của người nhà họ Hạ thì ông ta không thể không tin, Trần Dật Thần thực sự là một tên ở rể gan to bằng trời.
Ngay cả chuyện lập nhà họ Hạ mà cũng dám nói ra.
Nhưng lần này điều mà cậu ta phải đối mặt không phải một nhà họ Hạ nhỏ bé!
“Đợi thêm mười phút nữa, nếu họ không tới thì đánh gãy một chân ông già!” Diệp Hải Đông nhìn Hạ Trấn Quốc đang bị treo trên cây rồi lạnh giọng nói.
“Vâng, đổng sự Diệp!””
Mấy tên vệ sĩ gật đầu kính cẩn.
Lúc này Hạ Trấn Quốc cực kỳ thê thảm, khi bị trói từ bệnh viện ra ông chỉ mặc bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh.
Vết thương trên người ông vẫn chưa lành, sau nửa tiếng bị treo trên cây, vết thương đương nhiên sẽ lại rách ra, cho nên trên bộ quần áo bệnh nhân lúc này thấm đầy vết máu.
Môi Hạ Trấn Quốc tái nhợt, ánh mắt lờ đờ.
Việc tra tấn thể xác chỉ là chuyện nhỏ, điều mà Hạ Trấn Quốc không thể chấp nhận được là sự chỉ trỏ và giễu cợt của đám người làm nhà họ Diệp ở dưới gốc cây. Dù sao ông cũng đã lớn tuổi, đáng lẽ phải được hưởng phúc lộc ở nhà, nhưng bây giờ lại bị làm nhục như một con khỉ.
Từ cuộc trò chuyện của Diệp Hải Đông và Khang Vân Ba, không khó để biết rằng lý do ông bị đưa tới đây không liên quan đến Trần Dật Thần.
Điều này khiến Hạ Trấn Quốc rất khó hiểu, trong mấy ngày ông hôn mê đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao đứa con rể chỉ biết nấu ăn nhà mình bây giờ lại có can đảm đến mức bắt cóc cả người nhà họ Diệp?
Mười phút trôi qua rất nhanh, nhưng vẫn chưa có bóng dáng người nào xuất hiện trước cổng nhà họ Diệp.
Diệp Hải Đông cười gằn, cầm ống thép lên đập mạnh vào đùi Hạ Trấn Quốc.
“Rắc”
Tiếng gãy xương giòn giã vang lên, Hạ Trấn Quốc rên lên một tiếng, sắc mặt thoáng chốc cực kỳ thê thảm.
Chân phải của ông lúc còn đi lính đã bị chấn thương nặng, đi lại không được bình thường, bây giờ lại bị Diệp Hải Đông đánh như thế này, có lẽ đã gãy hẳn rồi.
“Ông già này cũng kiên cường phết.” Diệp Hải Đông cất tiếng quái gở, ông ta hơi ngạc nhiên về phản ứng của Hạ Trấn Quốc. Từ khi bị đưa tới đây, Hạ Trấn Quốc không nói một lời, cũng không hỏi vì sao lại bị đưa tới đây, cũng chẳng cầu xin tha thứ, giống như đã chẳng còn quan tâm sự sống cái chết nữa.
“Đổng sự Diệp, sao cậu phải chấp nhặt không đâu với nhân vật nhỏ bé như tôi chứ?” Hạ Trấn Quốc cười khổ, thật ra từ khi bị đưa vào cửa nhà họ Diệp, ông đã biết lần này có thể mình sẽ bị lột da. Ông cũng biết nhà họ Hạ không thể chống lại nhà họ Diệp, cho dù có chống lại thì nhà họ Hạ cũng sẽ không vì tên phế nhân như ông mà đắc tội với nhà họ Diệp tai to mặt lớn.
“Lão già, nếu không phải thằng con rể phế vật của ông muốn chết thì ông nghĩ tôi sẽ chấp nhặt với ông à?” Diệp Hải Đông cười chế nhạo, anh ta vốn định tìm Trần Dật Thần để tra hỏi nhưng hai ngày nay Trần Dật Thần lại như bốc hơi khỏi thế gian, không còn dấu vết gì cả. Hạ Nhược Y cũng không ở nhà họ Hạ, bất đắc dĩ anh ta chỉ đành chuyển ý định sang người tàn tật là Hạ Trấn Quốc.
“Đổng sự Diệp, tôi hiểu rõ năng lực của con rể tôi, nó chỉ là người giao hàng thôi, ngoài việc giao hàng ra nó cũng không làm được gì. Nó không thể làm ra chuyện bắt cóc này được, cũng không có lá gan đó, có lẽ đổng sự Diệp bị người khác lợi dụng rồi!” Hạ Trấn Quốc thở dài, ông không nghĩ Trần Dật Thần lại bắt cóc người. Ba năm qua ở nhà họ Hạ, Trần Dật Thần làm gì ông đều thấy cả, ngoài việc hơi hèn nhát thì cũng không có khuyết điểm gì.
Anh là người có quy tắc, lòng dạ cũng không xấu, ông không tin Trần Dật Thần sẽ bắt cóc người khác. Ông cảm thấy nhiều khả năng có người nhà họ Hạ đã gài bẫy Trần Dật Thần.
“Có phải bị người khác lợi dụng hay không tôi tự biết!” Diệp Hải Đông hừ lạnh một tiếng: “Hơn nữa nếu con rể phế vật của ông vô tội thì anh ta trốn làm gì, cứ nói rõ mọi chuyện trước mặt tôi là được rồi.”
Hạ Trấn Quốc thở dài, không nói thêm nữa, Diệp Hải Đông đã cho rằng chuyện này do Trần Dật Thần làm thì ông cũng hết cách.
Lúc này một chiếc taxi màu danh dừng trước cổng nhà họ Diệp, Hạ Nhược Y vội vàng bước xuống xe.
“Ba!”
Khi nhìn thấy Hạ Trấn Quốc bị treo trên cây cực kỳ thê thảm, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Nhược Y chợt đỏ hoe.
“Nhược Y, sao con lại tới đây?” Hạ Trấn Quốc hơi giật mình, sao không phải Trần Dật Thần tới mà là Hạ Nhược Y? Lẽ nào chuyện này thật sự là do Trần Dật Thần làm, cậu ta không có gan đến?
Hạ Nhược Y không trả lời Hạ Trấn Quốc, đôi mắt đẹp của cô đầy tức giận, hét lên với Diệp Hải Đông: “Thả ba tôi ra!”
“Thả ba cô ra?” Diệp Hải Đông quan sát Hạ Nhược Y một cách hứng thú, dục vọng vụt qua trong mắt, trước đây anh ta mới chỉ nghe đến tên Hạ Nhược Y chứ chưa được thấy người thật, hôm nay được thấy đúng là danh bất hư truyền.
Đúng là người đẹp, ngay cả lúc tức giận cũng rất đẹp.