Chương 76 Heà giải
Nghe vậy, Trình Uyên suýt chút bị hắn ta chọc tức đến bật cười, cười nhẹ hỏi: “Vậy ông anh này cho tôi hỏi một chút, nếu tôi từ chối không xin lỗi thì sao?” Lúc này, Long Thầm Lãng nhìn Trình Uyên như đang nhìn một tên ngốc vậy, vì trong mắt hắn ta, người trước mắt này thật sự chẳng là cái thá gì cả. Mặc dù có một đàn em đánh nhau rất giỏi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một tên côn đồ thôi, còn chưa lọt vào mắt hắn ta được.
Hán ta hờ hững nói: “Không xin lỗi? Cũng không phải không được, nhưng tôi sẽ khiến cậu hối hận không kịp.
đấy” “Nói nghe thử” Trình Uyên hút một hơi thuốc lá.
“Theo tôi được biết, vợ cậu tên là Bạch An Tương, người của gia tộc Bạch Thị” Long Thầm Lãng bình tĩnh nói.
“Phải!” Trình Uyên gật đầu.
“Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ khiến gia tộc Bạch Thị hoàn toàn biến mất khỏi giới kinh doanh” Long Thầm Lãng hừ lạnh một tiếng.
Nghe vậy, Trình Uyên không nhịn được nhún vai: “Chuyện này cũng đâu liên quan gì đến tôi?” Long Thầm Lãng cười lạnh: “Hơn nữa tôi sẽ cho người nói với người nhà họ Bạch rằng đây đều là nhờ cậu đem lại hết” “„” Trình Uyên.
“Không chỉ có thế, nghe nói cậu đi làm ở Tuấn Phong nhỉ” Long Thầm Lãng tiếp tục kiêu ngạo nói: “Rất không khéo, Long Đẳng chúng tôi cũng có làm ăn với Tuấn Phong, tôi còn khá thân với vài đổng sự của Tuấn Phong. Tôi nghĩ, chỉ cần một câu của tôi thôi, cậu sẽ nhận được thư sa thải.” Nói đến đây, Long Thầm Lãng đã ngẩng đầu lên rất cao, dường như nhìn Trình Uyên một cái cũng không muốn.
Còn Trình Uyên thì giả vờ rất sợ hãi, chỉ vào Long Thầm Lãng nói: “Anh… có cần làm ác như thế không chứ?” “Hừ!” Long Thầm Lãng cười lạnh một tiếng: “Biết sợ thì làm theo lời tôi nói, ngoan ngoãn đến công ty của em p đầu với nó trước mặt tất cả nhân viên để nhận lỗi đi” Trình Uyên nở nụ cười.
Long Thầm Lãng thấy anh nở nụ cười thì không nhịn được hơi ngạc nhiên.
Nhưng chỉ chốc lát hắn ta đã cho rằng chắc chắn con hàng này bị mình doạ sợ rồi, muốn đổi thành thái độ thân thiện để nịnh bợ mình.
Chỉ là hành động tiếp theo của Trình Uyên lại khiến hán †a trợn tròn mắt.
Trình Uyên lấy điện thoại ra từ trong ngực, lắc lư trước.
mặt Long Thầm Lấng: “Những lời anh nói khi nấy, tôi đã ghi âm lại hết rồi” “Hả?” Sắc mặt Long Thầm Lãng chợt thay đổi, sau đó cười lạnh nói: “Vậy thì sao chứ? Cục cảnh sát cũng đâu thụ lí vụ án như thế đúng không” Trình Uyên gật đầu: “Cục cảnh sát đương nhiên không quan tâm, nhưng tốt xấu gì cũng là một chứng cứ, đợi ngày nào đó có người hỏi tôi vì sao muốn lật đổ Tập đoàn Long Đằng, tôi cũng dễ nói chuyện hơn” Nói xong, Trình Uyên để điện thoại lại vào lòng, sau đó ngồi vào xe, lái xe đi mất.
Long Thầm Lãng trừng mát nhìn theo Trình Uyên đi xa, ngơ ngác rất lâu.
“Nếu tôi không nghe nhầm, cậu ta nói muốn lật đổ Tập đoàn Long Đằng của chúng ta ư?” Long Thầm Lãng không chắc lắm hỏi vệ sĩ đeo kính râm đẳng sau.
“Đúng vậy ông chủ” Vệ sĩ gật đầu.
Long Thầm Lãng lập tức giận quá hoá cười: “Ha ha… đây đúng là truyện cười có một không hai, chỉ dựa vào cậu ra à? Cậu ta cho rằng mình là ai? Ông chủ của Tập đoàn Tuấn Phong ư? Mẹ kiếp… ngu ngốc đúng là quá đáng sợi” Sau khi về đến nhà, Trình Uyên phát hiện Bạch An Tương chưa về thì hơi lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho cô.
Bạch An Tương đã thức dậy từ lâu, sau khi nghe điện thoại thì nói với anh: “Bây giờ trong lòng em rất rối, có một số vệc không biết nên nói với anh thế nào, cảm xúc.
cũng không ổn định, em sợ mẹ nhìn thấy sẽ lo lắng, cho.
nên…
Lúc này, Mục Như Trăn giật lấy điện thoại của Bạch An Tương, nói với Trình Uyên: “Để An Tương ở lại nhà tôi hai ngày, anh thoải mái một mình đi” “Tút tút..” Mục Như Trăn nói xong thì trực tiếp cúp máy.
Trình Uyên không nhịn được lắc đầu cười khổ.
‘Vốn cho rằng sau hiểu lầm lần này, lại qua chuyện Long ‘Thầm Vũ, Bạch An Tương sẽ hoàn toàn chấp nhận mình, không chừng buổi tối sẽ… giấc mơ trở thành sự thật nữa, cuối cùng lại bị con nhóc chết tiệt Mục Như Trăn này chặn mất.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng hôm sau.
Trong phòng họp của Tập đoàn Tuấn Phong lại nghênh đón hai vị khách.
Đúng vậy, lần này chỉ có hai vị, còn là hai cha con.
Trình Uyên ngồi trong phòng làm việc của Chủ tịch HĐQT nhìn mọi chuyện xảy ra trong phòng họp qua camera.
Trong phòng họp, ông cụ Bạch sắc mặt u ám ngồi đối diện Bạch Sĩ Câu, đám người Bạch Sĩ Phan vốn đến cùng với ông ta, nhưng ông cụ để ý mặt mũi nên không cho bọn họ đi lên.
Bạch Sĩ Câu rất bình tĩnh ngồi đối diện ông cụ, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm tách trà trên bàn họp.
Vương Tử Yên ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng nâng hai tay, cười nói: “Hai vị, Chủ tịch HĐQT của chúng hy vọng hôm nay hai người có một kết quả vui vẻ, cho nên hai ông chủ hãy cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, chúng ta mới có thể bàn chuyện hai bên cùng có lời, bây giờ có thể bát đầu rồi” “Ba..” Nghe vậy, Bạch Sĩ Câu lên tiếng trước.
“Hừ!” Ông cụ Bạch hừ lạnh một tiếng.
Bạch Sĩ Câu cười khổ lắc đầu, sau đó thở dài nói: “Hôm nay là ngày thứ ba rồi, ba đã nghĩ kỹ chưa?” Ông cụ Bạch đột nhiên đập mạnh lên bàn, tức giận nói: “Nghĩ cái khỉ gì! Tao là ba của mày, trước giờ làm gì có chuyện ba cúi đầu nhận lỗi với con chứ?” “Ông chủ Bạch, mong ông kiềm chế cảm xúc của mình” Vương Tử Yên lên tiếng đúng lúc.
“Hừ!” Ông cụ Bạch dám nổi giận với Bạch Sĩ Câu, nhưng cũng không dám tỏ ra bất mãn với Vương Tử Yên.
Bạch Sĩ Câu thì cười khổ nói: “Ba, chẳng lẽ kêu ba thừa nhận người phụ nữ của mình, cho bà ấy một danh phận khó như vậy sao?” “Đừng kêu tao là ba, tao không có đứa con trai như mày” Ông cụ Bạch hừ lạnh nói.
Bạch Sĩ Câu rất bình tĩnh ngồi đối diện ông cụ, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm tách trà trên bàn họp.