Chương 414: Một tay giao người
Trên đường trên xe, Thẩm Lệ dường như có tâm tình gì đó muốn nói.
Một lời xin lỗi?
Trình Uyên lắc đầu, cười khổ rồi nói ” Đời này sợ là không có cơ hội.”
Nghe vậy, Thẩm Lệ một trận cười lạnh nói “anh thật là ngốc.”
Về vấn đề này, Trình Uyên không để ý tới Thẩm Lệ.
Trên thực tế, Trình Uyên có thể đưa Thẩm Lệ trực tiếp rời đi, nhưng trong điều kiện tương tác trước đó giữa Thẩm Hoa và anh, nếu Thẩm Hoa đồng ý, Trình Uyên sẽ đích thân trả cô ấy lại cho Thẩm Hoa.
Xảy ra sinh tử quá nhiều, đặc biệt là vì Lý Túc, Trình Uyên không thể không nghĩ tới được.
Trước khi xe lên đường cao tốc, Trình Uyên nói với Hoàng Đại Cường dừng ở “Ngõ hẻm phú quý”.
Tại ngõ hẻm Phú quý là vùng nghĩa trang có đất đắt giá nhất ở Tân Dương này, anh an bài Lý Túc ở đây.
Trong siêu thị có bán nhiều đồ tế lễ ở lối vào ngõ hẻm Phú Quý, Trình Uyên mua hoa và ít giấy tiền vàng bạc , đem theo Hoàng Đại Cường cùng Thẩm Lệ đi vào ngõ hẻm Phú quý.
Thẩm Lệ hỏi “anh không sợ tôi chạy sao?”
vẻ mặt Trình Uyên lãnh đạm nói: “sao cũng được, tôi vốn dĩ là muốn đuổi cô trở về mà. Cô chạy đi thì có thể giúp tôi rất nhiều thứ, nhưng tôi nghĩ vẫn là tôi nên đưa cô về thì có lẽ an toàn hơn.”
Nghe vậy, Thẩm Lệ tỏ vẻ khinh thường, “Nếu như việc tự mình đi về, so với việc anh đưa tôi đi thì càng nguy hiểm hơn ấy?”
“Ở Tân Dương này, có ít nhất 20 công ty vì cô mà tiêu tan đến tận xương thịt. cô nghĩ những người này nên ghét cô hơn hay là tôi?”
Trình Uyên thờ ơ hỏi.
Vừa nói lời này ra, Thẩm Lệ nhìn vào mắt Trình Uyên lóe lên một vẻ cảm giác lạnh lẽo, nhớ tới thế lực mà mình xây dựng ở Tân Dương lâu nay, bị một tay anh tháo dỡ qua một đêm, trong lòng tự nhiên tràn đầy không cam lòng cùng oán hận. ” anh là kẻ cầm đầu, đương nhiên là hận anh rồi. “
“Nhưng đằng sau tôi có Tập Đoàn Cẩm Đông, những người này đối với tôi không là gì.
Nhưng với cô thì khác.” Trình Uyên nhẹ giọng nói, “cô cũng là người thua, và bây giờ cô, ở Tân Dương này không hề còn có ai hậu thuẫn.”
Nghe đến đây, Thẩm Lệ đột nhiên giật mình.
Trình Uyên khẽ mỉm cười với cô “thử Đoán xem, bọn họ sẽ tìm tôi để tính sổ, hay là sẽ tìm cô?”
sắc mặt Thẩm Lệ lập tức trở nên xấu đi.
“cố lên, có mất xác ở ngoài đường, thì tôi cũng không có trách nhiệm trong việc này đâu a.” Trình Uyên hù dọa cô ấy.
Thẩm Lệ giật nảy cả mình, xốc lên vài bước đi tới Trình Uyên, thậm chí còn duỗi tay ra nắm lấy cánh tay của Trình Uyên.
Vốn dĩ Trình Uyên muốn từ chối, nhưng đúng lúc này, trước mặt anh lại xuất hiện một người phụ nữ khác.
Một bộ váy đen, làn da của Mục Tư Nhã vốn đã trắng mịn lại càng trắng hơn.
Chỉ là biểu hiện trên mặt cô ấy đầy vẻ buồn bã.
Lúc vô tình va chạm với Trình Uyên, Mục Tư Nhã sững sờ, liền nhìn thấy Thẩm Lệ bên cạnh Trình Uyên vừa mới khoác vào tay anh.
Trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó là khinh thường.
Lúc Lý Túc qua đời, Trình Uyên vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Mục Tư Nhã, cho nên lúc này nhìn thấy điều này thật sự là khá lúng túng.
“Thật là trùng hợp.” Hai chữ trùng hợp vừa mới thốt ra, nhưng sau khi nói ra, cảm thấy rất không đúng, vì vậy anh nhanh chóng bổ sung “Tôi xin lỗi”.
Mục Tư Nhã lạnh lùng liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: “Không có phải xin lỗi cả, đây là định mệnh rồi, ngươi cũng đã báo thù cho anh ấy.”
Mặc dù như vậy, Trình Uyên vẫn cảm thấy Mục Tư Nhã vẫn không có ý tha thứ cho mình.
Mục Tư Nhã đột nhiên trừng mắt nhìn Thẩm Lệ, giọng nói lạnh như băng ngàn năm, trái tim có thể run lên vì quá lạnh. “Trình Uyên, tôi hy vọng ngươi nên nhớ ngươi là một người đàn ông đã có vợ.”