Chương 352: Đừng mong có thể thoát một ai
“Trình Uyên, ngươi nên chú ý đến thái độ của ngươi đối với Phó chủ tịch Thương Minh!”
Lúc này trong đám người Thương Minh, có người hét lên.
Bành Vĩ cũng hừ lạnh một tiếng: “ngươi không cần quan tâm đến tôi làm gì. Tập Đoàn Cẩm Đông của ngươi đã làm những chuyện vi phạm trong nội quy, với tư cách là phó chủ tịch Thương Minh, tôi nhất định phải quản.”
“Nhất định phải cấm chế Tập Đoàn Cẩm Đông các ngươi.”
Trình Uyên thở dài, liếc mắt nhìn qua từng người một trong nhóm cáo buộc, rồi nói: ” mấy người các ngươi nước sông không phạm nước giếng? tại sao cứ một hai phải gây rắc rối cho Cẩm Đông?”
“Hừ hừ, ngươi sợ rồi sao?” Bạch Ngạn Bân nghe vậy liền cười chế nhạo. “Vừa rồi kiêu căng ngạo mạn lắm mà? Con mẹ nó chứ còn dám đánh ta nữa mà,ta nói không sai chứ, Cẩm đông các ngươi tàn đời rồi !”
Trình Uyên liền đến gần hắn.
Bạch Ngạn Bân bị hù cho kinh ngạc đến sững sờ, sau đó lùi lại, cuối cùng chạy tới phía sau lưng Bành Vĩ.
Thế là Trình Uyên lại tìm đến Bành Vĩ.
Bạch Ngạn Bân thẹn quá hóa giận nói: “Trình Uyên, ngươi đừng có đi quá xa, ngươi còn dám đánh ta, ta liền gọi cảnh sát đấy.”
“Ta khuyên ngươi suy nghĩ cho kỹ, Tập Đoàn Cẩm Đông lần này khẳng định là tiêu đời, đến lúc đó ngươi sẽ còn lại một mình, ngươi còn dám ra tay nữa không, chờ lúc đó…”
Nghe vậy, Trình Uyên ánh mắt ngưng lại. “ gọi cảnh sát, đúng không? ngươi gọi đi, gọi ngay đi, ngược lại ta muốn xem ngươi đánh ông nội mình, cảnh sát sẽ xử lý như thế nào. “
“ngươi…!” Bạch Ngạn Bân.
Lúc này Bành Vĩ cũng đã biến thành sứ giả của công lý, bảo vệ Bạch Ngạn Bân ở phía sau hắn, lạnh giọng nói: “Trình Uyên, tất cả chúng ta ở đây đều có thể chứng minh chính ngươi đã đánh người doanh nhân này, còn đánh ông nội thì chúng ta ở đây đều không thấy. “
“Đúng vậy, chúng tôi có thể làm chứng!”
“Tôi cũng có thể làm chứng!”
“Tôi cũng làm chứng…”
“…”
Các ông chủ cáo buộc Trình Uyên cùng nhau đứng lên hưởng ứng giúp Bạch Ngạn Bân.
Nhưng mà, hầu hết các chủ doanh nghiệp còn lại đều im lặng và đứng quan sát.
Thực sự không có lý lẽ, Trình Uyên đành lắc đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra.
Lý Túc đem theo mấy người mặc đồng phục đi vào: “là Ai gọi cảnh sát?”
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ai đã gọi cảnh sát?
Họ chỉ nói rằng họ muốn gọi cảnh sát, và rồi họ dường như chỉ tiếp tục nói chuyện mà thôi.
Bành Vĩ liếc nhìn Bạch Ngạn Bân, Bạch Ngạn Bân vội vàng lắc đầu.
“là tôi.” Lúc này, Trình Uyên đột nhiên nói.
“ngươi gọi?” Bành Vĩ suýt nữa bị anh chọc cho cười. “ngươi đã làm sai rồi, còn tự mình gọi cảnh sát đến bắt ?
“Rừng lớn muôn loài chim chóc, xã hội thì có người ngốc như vậy.” Bạch Ngạn Bân trêu đùa.
Những người khác cũng ồ lên với tiếng cười.
Nhưng mà, Trình Uyên mặt không chút thay đổi cùng tim loạn, vươn tay chỉ vào màn hình lớn.
“Được rồi, hôm nay tôi sẽ cho các người chết được rõ ràng.” Anh nói “Chúng ta hãy nhìn kỹ một chút”.
Trên màn hình lớn xuất hiện một số công trường đang được xây dựng.
Rất nhanh liền có người nhận ra được ” Không sai, đây là những mảnh đất kia có vấn đề.”
“Trình Uyên, con mẹ ngươi não bị hư rồi sao?”
Bạch Ngạn Bân kinh ngạc hỏi.
Những con gà phía sau hắn cũng nở những nụ cười rạng rỡ.
Rõ ràng là đã vi phạm quy tắc đã thế còn phát video. Đây không phải là ngu ngốc là cái gì ?
Trình Uyên cũng không có nóng lòng để ý tới những người này, mà là giải thích nói: “Tôi cũng không ngại nói rõ ràng cho các ngươi biết, tôi luôn có trách nhiệm với những mảnh đất này và được các ban nghành liên quan có thẩm quyền đã phê duyệt, và đây là những công trình hợp pháp được xây dựng.”
Nghe vậy, Bạch Ngạn Bân trong lòng lo lắng “Không thể nào, ai cũng biết luật cơ bản của nước ta về đất canh tác, ngươi đừng có mà gạt người khác?”
“đúng đấy, trừ khi ngươi hối lộ những ban nghành có liên quan.”
“Đồng chí cảnh sát, các ngươi tới thật đúng lúc, mau bắt hắn đi!”
Mọi người đổ xô buộc tội Trình Uyên, một thời gian anh trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Ai ngờ, Trình Uyên chỉ khẽ cười.
“Hãy mở to hai mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho rõ.” Anh chỉ vào màn hình lớn giọng nói: “Ba lô đất này, một khu tôi xây là viện dưỡng lão, một khu là cô nhi viện, một là bệnh viện phúc lợi”.
“Ba miếng đất này, tôi không sử dụng vào mục đích thương mại mà chỉ là dùng cho xã hội và sử dụng để xây dựng các thiết chế phúc lợi xã hội. Đối với dự án này có lợi cho người dân, chẳng lẽ tôi còn đi hối lộ người khác sao?”
Khi lời này nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Quả thật, xây dựng những cái phúc lợi này, chính phủ còn không kịp đề xướng tới, ở đó mà cản trở?
Mọi người đều chết lặng.
Những người vừa nảy mắng Trình Uyên đều sững sờ.
Bạch Ngạn Bân há hốc mồm, sau đó quay đầu lại nhìn Bành Vĩ.
Bành Vĩ đẩy cặp gọng kính vàng, hắng giọng nói: “Cho dù là vậy,thì Cẩm Đông cũng là đang rửa tiền?”
Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi chế nhạo, “Các ngươi, thật đúng là hết thuốc chữa.”
“Rửa tiền? ngươi nói rửa tiền ở chỗ nào?”
Bạch Ngạn Bân nghe thấy lời nhắc nhở của Bành Vĩ, lập tức hiểu ra liền chỉ vào câu lạc bộ Trình Uyên, “Không thể không có rửa tiền. ngươi nói, ở Tân Dương này, hơn 20 nhà cung cấp và xuất khẩu kinh doanh, đều bị cấm hợp tác. Với Cẩm Đông các ngươi. “
” Tập Đoàn Cẩm Đông các ngươi, bây giờ bạn đang bị mắc kẹt ở Tân Dương này.Nguyên liệu vào không có, thành phẩm không ra được. Nhưng bất động sản và các ngành khác của ngươi vẫn chạy.
ngươi hãy nói cho mọi ngươi biết Cung và cầu ở đâu ra, làm thế nào ngươi làm được?”
Trình Uyên liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Đây là việc riêng của Cẩm Đông chúng ta, dựa vào cái gì nói cho ngươi biết?”
“Ha ha… ta biết ngay ngươi nói không được.”
Bạch Ngạn Bân cười chế nhạo vài lần “Đề nghị các bộ phận liên quan cần phải can thiệp, đặc biệt là các đồng chí cảnh sát. Hãy điều tra kỹ Cẩm Đông bọn họ, tôi chắc chắn rằng là họ đang rửa tiền.”
Lý Túc nhìn về phía Trình Uyên.
Trình Uyên cường điệu hỏi: “Ngươi tin lời nói nhảm của hắn sao?”
Trên thực tế, việc rửa tiền không quan trọng, điều đáng quan tâm là các công ty đoàn kết liên thủ chống lại Cẩm Đông và giả mạo một số về vấn đề rửa tiền kèm theo bằng chứng, rất là dễ dàng.
Không đợi Lý Túc nói chuyện, một giọng nói khác đột nhiên vang lên.
” Tập Đoàn Cẩm Đông nguyên liệu là do ta cung cấp, xuất khẩu hàng hóa cũng là do ta bán.”
Ngay khi lời này nói ra, ánh mắt của mọi người đều hướng về nơi phát ra âm thanh.
Liền thấy rằng từ một đám đông các chủ doanh nghiệp, một người đứng lên.
Tiêu Trí rời khỏi chỗ ngồi, bước đến giữa những người này.
“Tiêu Trí?” Bạch Ngạn Bân kinh ngạc.
Bành Vĩ không khỏi nhướng mày, “ngươi đây là ai?”
“Tiêu Trí, chủ tịch tập đoàn Trích Thủy.” Tiêu Trí hùng hổ đáp.
“Ngươi mới nói cái gì?” Bành Vĩ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!