Chương 24.
“Nhưng mà…” “Không nhưng mà gì cả, cứ làm theo lời mẹ đi.” Lý Ninh Quyên mạnh miệng nói.
Bạch An Tương cũng nổi nóng, quật cường nói: “Dù sao con cũng sẽ không ly hôn với Trình Uyên” “Con… Lý Ninh Quyên nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con bé này, con ly hôn với cậu ta là có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi, con có biết có bao nhiêu cô gái muốn vót đến nhọn cả đầu để gả vào nhà giàu không hả? Hiếm khi Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong…” “Đầu nhọn như vậy còn sống được sao?” Bạch An Tương lẩm bẩm.
“Đó không phải trọng điểm” Lý Ninh Quyên giận dữ.
Trình Uyên không biết chuyện cãi vã trên tầng, nói chuyện điện thoại xong, tâm trạng anh hơi nặng nề.
Tuy rằng anh thiếu giao lưu tình cảm với ba mẹ ruột, nhưng dù có nói thế nào, cuối cùng đó cũng là ba mẹ.
ruột của mình.
Bà ta gặp phải khó khăn gì sao? Tại sao nói nếu mình có thể biến Tập đoàn Tuấn Phong trở thành Tập đoàn đứng đầu tỉnh thành, mới có đường xoay sở? Đứng đầu tỉnh thành…
Chuyện này thật khó.
Ngón tay gõ lên khung cửa sổ trước mặt không có quy luật gì, nhưng ánh mắt lại xuyên qua cửa sổ nhìn về phong cảnh phía xa xa, rất hỗn loạn.
Đột nhiên, có tiếng tranh cãi vang lên trên tầng, kéo suy nghĩ của Trình Uyên về thực tế, Trình Uyên tò mò đi lên tầng nơi đang tranh cãi.
“Tóm lại, căn biệt thự này là quà sinh nhật Trình Uyên tặng con, ba mẹ muốn vào ở thì được, nhưng mà nếu muốn đổi tên thì tuyệt đối không được.” Bạch An Tương sầm mặt xẵng giọng với mẹ cô là Lý Ninh Quyên.
Lý Ninh Quyên cũng không khoan nhượng: “Chuyện gì cũng có thể nghe lời con, chuyện này nhất định phải nghe mẹ, mẹ là mẹ con!” Bạch Sĩ Câu ngồi trên ghế sô pha không dám nói nửa lời.
Bạch An Tương còn định tranh cãi với Lý Ninh Quyên, lúc này Trình Uyên vội vàng chạy đến giữ chặt Bạch An Tương, cười n ‘Cứ làm theo lời mẹ nói đi.” “Nhưng mà… Bạch An Tương còn định nói gì đó.
Nhưng Trình Uyên lại lắc đầu khuyên cô: “Căn nhà chỉ là †ài sản thôi mà, người một nhà hòa thuận mới là quan trọng nhất” Bạch An Tương nhìn Trình Uyên, mát không kiềm được hơi ươn ướt. Cô biết rõ làm như vậy Trình Uyên phải chịu bao ấm ức, trong lòng thật sự rất áy náy.
Nhưng Lý Ninh Quyên lại cười khẩy một tiếng nói: “Như vậy còn tạm được.” Bạch An Tương đỏ hoe mắt trừng mẹ cô.
Lý Ninh Quyên không đồng ý, kéo Bạch Sĩ Câu vênh mặt ưỡn ngực đi nhìn ngó xung quanh.
“Sao anh lại làm như vậy?” Bạch An Tương hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên cười nói: ‘Đều là người một nhà cả, đứng tên ai chẳng như nhau?” Bạch An Tương cắn môi, trong lòng cực kỳ áy náy.
Lúc này, bệnh viện gọi đến nói rằng bà cụ một hai đòi ra viện cho bằng được.
Trình Uyên và Bạch An Tương lại lập tức đến bệnh viện không kịp nghỉ ngơi chút nào.
Gần đây khá nhiều việc, mình cũng không dành nhiều thời gian ở bên mẹ, trong lòng Trình Uyên cũng áy náy.
Mẹ nói: ‘Bệnh của mẹ đã không còn gì lo ngại nữa rồi, bây giờ chỉ là dưỡng vết thương thôi, dưỡng vết thương ở đâu cũng được, không cần vẽ vời thêm chuyện làm gì.” Nói chuyện rất thô tục, có lẽ là miêu tả đa số người nông dân không chú ý chuyện vặt vãnh, nhưng đạo lý của bà ta rất rõ ràng, giường trong bệnh viện thiếu thốn như vậy, bà ta muốn nhường giường cho người cần hơn mình.
“Mẹ, nếu không dưỡng miệng vết thương cẩn thận, sẽ bị nhiễm trùng đấy” Bạch An Tương nói.
Nghe thấy Bạch An Tương gọi mình là mẹ, mẹ của Trình Uyên cười đến mức không ngậm miệng lại được, Trình Uyên cũng hơi xúc động.
Mẹ nói: ‘Không phải truyền dịch chống viêm thôi sao, trong thôn cũng có thể truyền được mà” Không lay chuyển được sự kiên trì của mẹ, Trình Uyên và Bạch An Tương tự mình thuê xe đưa mẹ về nhà.
Khi quay về, ngồi trên xe buýt, Bạch An Tương hỏi: “Tại sao không đón mẹ về nuôi? Chúng ta ở cùng nhau cũng được mà” Trình Uyên thở dài: “Mẹ nói, buồn.” Bạch An Tương không hiểu.
Trình Uyên cũng không hiểu.
Có lẽ chỉ những người già có tuổi mới hiểu được.
Nhà là gốc rễ, hoa màu là tính mạng, người nông dân không rời xa làng trên xóm dưới của mình được. Đây là lời mẹ vẫn thường nhắc đi nhác lại khi Trình Uyên còn nhỏ, khi đó bà ta nói, khi con trưởng thành nhất định phải vào thành phố lớn kiếm sống, đến lúc đó nhớ thường xuyên quay lại thăm mẹ.
Lúc đó Trình Uyên nói, con đưa cả mẹ lên thành phố không được sao? Mẹ nói, mẹ không đi, rời khỏi ngôi nhà ngói ba phòng này, sẽ ốm mất.
“Hay là mua chiếc xe đi?” Trình Uyên đề nghị.
Bạch An Tương hơi ngẩn ra, hình như không nghe rõ, hỏi: “Gì cơ?” Trình Uyên vội vàng lắc đầu: “Không có gì.” Cùng lúc đó, ở thủ đô, trong một quán rượu ầm ï.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi trước quầy rượu, hăng hái nhìn chằm chằm người pha rượu đang pha rượu.
Người pha rượu là một người đàn ông dáng người khôi ngô cao lớn, mặc dù mùa hè nhưng lại mặc quần áo mùa thu, có vẻ vô cùng chói mát.
“Vẫn nói sát thủ đứng đầu thủ đô am hiểu nhất chính là việc ngụy trang, nhưng tôi thấy cũng không có gì đặc biệt” Người đàn ông bĩu môi.
Người pha rượu vừa mới pha chế xong một ly rượu Cocktail đủ mọi màu sắc, mặt không thay đổi đưa cho người phục vụ, sau đó cầm khăn lau quầy rượu.
“Có khách đến cửa, tôi sợ ngụy trang kỹ quá, các anh không tìm thấy” Anh ta thản nhiên nói, sau đó đưa cho người đàn ông kia một cốc bia.
Người đàn ông nhìn chăm chằm rượu trước mặt mình, mỉm cười lắc đầu: “Bia thì thôi đi, ai mà chẳng biết nghề nghiệp của anh, tôi sợ không bước ra khỏi quán bar này được” Người pha rượu nghe vậy, tự mình cầm cốc bia kia lên, uống một hơi cạn sạch.
“Đây là mục tiêu của ông chủ tôi, nhất định phải loại bỏ.” Người đàn ông đưa cho người pha rượu một tấm ảnh.
Người pha rượu cầm tấm ảnh nhìn một cái, người trong ảnh chính là Trình Uyên.
“Sau khi chuyện thành công, năm triệu.’ Người đàn ông dùng ngón tay gõ bàn một cái, mỉm cười nói.
Người pha rượu nhíu mày, nói: “Mười triệu.” “Lên giá sao?” Người đàn ông cũng nhíu mày.
Người pha rượu thản nhiên nói: “Năm triệu là giá của người bình thường, nhưng cậu Trình đã dặn dò, chắc.
chắn không phải người bình thường” Người đàn ông nghe vậy cười khẩy một tiếng, sau đó cầm bao tay trên bàn lắc đầu nói: “Vậy quên đi, dù sao.
thủ đô cũng không phải chỉ có một mình nhà anh.” Nói xong anh ta quay người rời đi.
Người đàn ông đi ra khỏi quán bar, trong lòng không khỏi cười khẩy: “Ông chủ quả thật cho mình thù lao mười triệu, nhưng mình có thể đi về tay không như vậy sao? Tiền đều vào tay anh, vậy tôi kiếm ăn kiểu gì chứ? Ngu ngốc!” Gió quất vào mặt, lạnh như băng cắt da cắt thịt, người đàn ông không kiềm được sợ đến run cả người.
“Hôm nay gió lạnh quá” Anh ta lẩm bẩm, nhưng sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Không đúng, bây giờ là mùa hè, làm sao gió lạnh được.
chứ? Hơn nữa còn lạnh đến cắt da cắt thịt! “Tổ sư!” Người đàn ông không kiềm được mắng một câu, xoay người quay lại quán bar.