Chương 19 Xin mời Chủ tịch HĐQT Tập đoàn Tuấn Phong
Vừa dứt lời, có một cô gái lễ tân từ bên cạnh bước ra, trong tay cầm một chiếc khay ngọc, bên trên phủ một tấm vải đỏ, báu vật bên trong có vẻ vô cùng thần bí.
Tất cả mọi người trong hội trường cũng bắt đầu suy đoán là báu vật gì.
Chỉ có Trình Uyên híp hai mắt lại, chăm chú nhìn lên sân khấu, thứ bên trên, e rằng chính là quà sinh nhật mà mẹ đẻ mình tặng cho An Tương nhỉ? Đột nhiên, Bạch An Tương nhíu đôi mày thanh tú hỏi Trình Uyên: “Trước đó có phải anh đã biết hôm nay nhà họ Bạch tổ chức tiệc không?” Trình Uyên hoàn hồn, gật đầu cười.
Bạch An Tương cảm thấy hơi khó chịu, khổ sở nói: “Nếu người ta đã không mời chúng ta, chúng ta cần gì phải mặt dày không mời mà tự đến chứ?” Cô nghĩ, như vậy chẳng phải là chạy đến để người ta sỉ nhục mình sao? “Hôm nay là sinh nhật của em” Trình Uyên đột nhiên bày.
ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với Bạch An Tương: “Anh muốn cho em một bữa tiệc sinh nhật khác biệt, cũng muốn tặng cho em món quà sinh nhật đặc biệt!” Giọng điệu của Trình Uyên rất kiên định, vẻ mặt rất nghiêm túc, Bạch An Tương không kiềm được ngẩn ra.
Trong ấn tượng của cô, Trình Uyên chưa bao giờ nói chuyện với giọng điệu như thế này, không biết tại sao, rõ ràng cảm thấy anh rất nghiêm túc, nhưng trong lòng Bạch An Tương lại dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Đúng lúc này, mọi người xôn xao.
“Oa, ngọc như ý thượng hạng!” “Nhìn màu sắc đi, là thứ có tiền cũng không mua được đâu, ngọc bích to như vậy điêu khác thành ngọc như ý, nếu mang ra ngoài bán đấu giá, ít nhất cũng hơn trăm triệu đấy” “Rốt cuộc là ai ra tay hào phóng như vậy, ông cụ Bạch chẳng qua chỉ mừng thọ mà đã tặng món quà lớn đến như vậy rồi” Mọi người kinh ngạc cảm thán không ngừng.
Sau khi Trình Uyên nhìn thấy, tức giận đến mức môi giật giật, ông cụ Bạch này đúng là không biết xấu hổ, qua cầu rút ván còn chưa tính, còn định chiếm cả quà sinh nhật của An Tương thành của riêng.
“Các vị khách quý, cái này, cũng là quà tặng mà lão đây.
nhận được vào ngày mừng thọ, loại ngọc như ý thượng hạng này, e rằng tất cả những người có mặt ở đây đều khó mà được chiêm ngưỡng phải không?” Đúng vậy, loại ngọc như ý thượng hạng này quả thật rất hiếm thấy, nhưng so với ngọc như ý, mọi người lại quan †âm đến người tặng quà đứng sau lưng hơn.
Một giây sau, ông cụ Bạch vênh váo đưa ra câu trả lời: “Tôi nghĩ, tất cả mọi người đều rất tò mò món quà tặng có giá trị lớn như vậy rốt cuộc là do ai đưa tặng đúng.
không?” Khi nói lời này, ánh mắt ông ta quét khắp hội trường, cuối cùng dừng lại ở phía Long Thầm Vũ: “Món quà này.
là do Chủ tịch Tập đoàn Long Đằng, cho con trai cưng của ông ấy là anh Long Thầm Vũ, tặng cho lão đây:’ Tập đoàn Long Đằng sao? Thảo nào…
Mọi người thoải mái hản ra, ở thành phố Tân Dương, địa vị của Tập đoàn Long Đằng tuy không sánh bằng Tập.
đoàn Tuấn Phong, nhưng cũng coi là có tên tuổi, tài sản lớn như vậy thì có thể làm ra loại ngọc như ý thượng hạng này dường như cũng hợp tình hợp lý.
Có điều, báu vật quý giá như vậy mà lại tặng cho Chủ tịch của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị không có lợi ích gì liên quan, thật sự khiến người ta cực kỳ khó hiểu.
€ó điều sau khi Long Thầm Vũ nghe thấy như vậy, hoảng sợ hết hồn, lúc đó anh ta cũng chỉ mượn của người khác dâng lên thôi, hoàn toàn không ngờ được lại xuất hiện tình huống này, nếu bị ông già nhà anh ta biết được, không bị mắng chết mới lạ đấy.
Nhưng lúc này có rất đông người xung quanh bắt đầu khen ngợi anh ta.
“Không hổ là cậu Long, đúng là rộng rãi.” “Đó là chuyện đương nhiên, địa vị của Tập đoàn Long Đằng ở thành phố Tân Dương chúng ta, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, một miếng ngọc như ý mà thôi, đối với Tập đoàn Long Đăng, còn chẳng bằng một bữa ăn sáng” Chuyện đã đến nước này, Long Thầm Vũ cũng không thể phản bác được, chỉ đành cắn răng đón nhận: “Chút tấm lòng nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, mọi người nên ăn uống đi thôi…” Bây giờ anh ta chỉ hận không tìm được cái lỗ để chui xuống, lúc đó tại sao lại ngu tới nhận ngọc như ý kia là do ông già anh ta tặng đến.
Có điều cũng may mà tình huống lúng túng này đã bị Bạch Vĩnh Minh phá vỡ, anh ta cầm ly rượu đi tới, trong nháy mắt chuyển hết sự chú ý về phía Trình Uyên.
“Cậu chủ Long tuổi trẻ tài cao, là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Long Đằng, so với ai đó, xuất sắc hơn rất nhiều…
Sau đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Trình Uyên, chuyển mũi nhọn: “Trình Uyên, e rằng đây là lần đầu tiên đồ nhà quê cục mịch như cậu được đến nơi cao cấp như thế này đúng không?” Không đợi Trình Uyên nói gì, Bạch Vĩnh Minh lại cười cười, quay sang nói với Bạch An Tương: “An Tương, dù nói thế nào anh cũng là anh họ của em, cho nên anh thật sự cảm thấy không đáng cho em”” “Loại người như thế này” Anh ta chỉ sang Trình Uyên: “Cho dù cả đời này, e rằng cũng không thể vươn đến độ cao của cậu chủ Long, em nói xem đầu óc em chập.
mạch chỗ nào mà lại vừa ý loại vô dụng thế này” Bạch Vĩnh Minh lắc lắc ly rượu trong tay, cười khẩy nói: “Mấy cái kiểu giao tiếp của xã hội thượng lưu này, loại người rác rưởi như cậu cũng đừng cố gảng vào cọ xát làm gì, cấp bậc của chúng tôi, cậu không hiểu đâu.” Anh ta cũng không nói quá to, nhưng mọi người đứng gần đều có thể nghe thấy, thậm chí trong một khu vực còn lấn át cả giọng nói đang phát biểu của ông cụ Bạch.
Vì vậy, những người đứng gần đều dõi mắt nhìn sang với ánh mắt tò mò.
“Ồ, mấy người này ăn mặc thật tùy tiện.” “Đúng vậy, xem quần áo trên người bọn họ kìa, quả thật còn rẻ tiền hơn cả quần áo của công nhân viên chức công ty chúng ta” “Làm sao người như vậy có thể lẫn vào được chứ?” Từng giọng nói chói tai tuôn ra từ trong miệng những kẻ được gọi là người của xã hội thượng lưu, mọi người bàn †án xôn xao.
Mặt Bạch An Tương nóng ran.
Nhưng Trình Uyên lại không để ý, chỉ cười cười, sau đó lắc đầu thở dài: “Thật ra tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao một đám người hạ lưu cùng tụ tập với nhau lại biến thành xã hội thượng lưu, rốt cuộc là ai cho các người tự tin như vậy chứ?” Những lời này rất độc địa.
Câu nói hút lấy ánh mắt căm thù của tất cả mọi người, cả đám người vừa mở miệng mỉa mai đều mở to hai mắt.
Bọn họ không thể tin được hạng tép riu ở đáy xã hội này cũng dám nói cạnh nói khóe tất cả mọi người.
Đừng nói Bạch Vĩnh Minh, ngay cả gương mặt Long hầm Vũ cũng trở nên lạnh lùng, anh ta đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Có một từ lóng trên mạng là thù ghét người giàu, có nghĩa là, một số người không có tài năng gì, nhìn thấy người khác có tiền, thì bản thân họ tràn ngập căm thù, hơn nữa còn nghĩ mọi cách chửi bới người khác.” Vốn dĩ Bạch Vĩnh Minh cũng bị gom vào trong câu nói này còn đang chuẩn bị tức giận, nhưng anh ta chợt phát hiện ra, câu nói này của Trình Uyên đã đắc tội quá nhiều người, ngay cả cậu chủ Long cũng đã mở miệng mỉa mai rồi, trong nháy mắt, anh ta cảm thấy vui vẻ.
“Đúng, loại người như vậy quả thật là sâu mọt của xã hội.’ Anh ta rất phối hợp làm vai phụ cho Long Thầm Vũ.
Thật ra khi Trình Uyên vừa nói dứt câu, Bạch An Tương đã ngẩn ra.
Cô không biết tại sao Trình Uyên lại dám phạm vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!