Đau lòng còn hơn cả tuyệt vọng.
Cho dù đến bao giờ, loại suy nghĩ trọng nam khinh nữ
của ba mẹ cô ta cũng sẽ không thay đổi. Bất kể Vương
Tử Yên có cố gắng đến mức nào, cũng khổ cực bao
nhiêu, khi cô ta muốn dốc hết tâm sự với người khác, mẹ
cô ta lại mờ mịt lộ ra một câu.
Không quan trọng
Vương Tử Yên cảm thấy mình chán ghét gia đình này,
giống như giờ phút này chán ghét thành phố này vậy, ở
đây cô ta không có bạn bè gì.
” Cộc cộc cộc….”
Lúc này, một tràng gõ cửa vang lên.
Vương Tử Yên nổi lên khỏi mặt nước trong bồn tắm, há
to miệng thở hổn hển.
Tiếng đập cửa vẫn đang kéo dài…
Chín giờ tối, một thời gian lưng chừng, khi Vương Tử Yên
kéo thân thể mệt mỏi, toàn thân ướt sũng ra mở cửa,
ngoài cửa xuất hiện một cô gái xinh đẹp xấp xỉ tuổi cô
ta.
“Sao bây giờ cậu mới… A!” Người đẹp kia nhìn thấy
Vương Tử Yên, đầu tiên là oán giận, lại đột nhiên kinh
ngạc kêu lên: “Tử Yên, cậu sao vậy? Ống nước bị vỡ à?”
Nhìn thấy người đẹp xuất hiện ngoài cửa, Vương Tử Yên
cũng choáng váng.
“Nam Địch!” Hồn phách đã bay mất đột nhiên lại nhập
về thân thể, Vương Tử Yên cũng mừng rỡ kêu lên.
Cô ta giang hai cánh tay định ôm chầm người đẹp kia,
nhưng người đẹp lại dùng một tay giữ chặt bộ ngực đầy
đặn của cô ta.
“Đừng đừng đừng, tớ cũng không muốn vừa về đã ướt
sũng cả người đâu!”
Lý Nam Địch, bạn thân ba năm học cấp ba của Vương
Tử Yên, dáng người cao gầy uyển chuyển, bộ dạng đoan
trang hào phóng. Cô ta từ nhỏ đã đi theo thầy giáo học
đông y, sau khi tốt nghiệp lại du học ở nước Anh, đào tạo
thêm tây y, thuật chữa bệnh bây giờ có thể nói là phương
tây và Trung Quốc kết hợp, xuất sắc tuyệt vời.
“Quay về từ bao giờ vậy?” Vương Tử Yên kéo tay Lý Nam
Địch đi vào nhà.
Lý Nam Địch nói: “Vừa mới xuống máy bay đã lập tức
chạy đi tìm cậu rồi”
Sau đó cô ta lại oán giận nói: “Gọi mấy cuộc điện thoại
cho cậu, tại sao không nghe? Gõ cửa cũng không ra mở,
không phải là cậu đói bụng quá mà luộc cả mình lên đấy
chứ?”
“Còn nữa còn nữa, tớ nói cho cậu biết, lần này tớ trở về
chẳng quen biết ai cả, đều chỉ trông cậy vào cậu thôi,
cậu phải chịu trách nhiệm với tới”
Vương Tử Yên dẫn cô ta vào phòng, cô ta nói liên tục
hoàn toàn không ngừng lại.
Sau khi nhận cốc nước mà Vương Tử Yên đưa cho, Lý
Nam Địch trêu chọc nói: “Từ từ đã, bộ dạng ướt sũng
này của cậu cũng rất quyến rũ đấy, nếu cứ thế này mà đi
ra ngoài, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu thiếu niên
ngây thơ đâu”
“Nhanh đi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm đấy”
Lúc này Vương Tử Yên mới đi thay quần áo.
Lúc đi ra, Lý Nam Địch cười híp mắt nhìn chăm chằm cô
ta.
“Có tâm sự gì cứ nói với chị đây, chị giúp cậu hóa giải”
Vương Tử Yên liếc nhìn cô ta: “Tớ còn lớn hơn cậu ba
tháng đấy”
“Vậy thì sao? Người ta vai vế lớn hơn!” Lý Nam Địch cười
đùa nói: “Ôi chao, nói thật, tớ thấy cậu thế nào cũng là
bộ dạng buồn bã, nói cho tớ biết, tớ là bác sĩ cao cấp
đấy”
Vương Tử Yên nghe vậy thở dài.
Sau đó cô ta kể lại hết chuyện Tuấn Phong cho Lý Nam
Địch nghe.
Chuyện Tuấn Phong chuyện Trình Uyên, đều là phiên
toái mà bây giờ cô ta đang gặp phải, nhưng… Thật sự
khiến cô ta bối rối lại là sự lạnh lùng đến từ chỗ gia
đình.ư
Mà giờ phút này Lý Nam Địch lại bị những gì Vương Tử
Yên vừa kể ra hấp dân, đợi Vương Tử Yên nói xong, cô ta
dường như còn có vẻ chưa thoả mãn: “Hết rồi à?”
“Hết rồi”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Không đúng, tớ nhớ cậu không phải bác sĩ tâm lý mà”
Vương Tử Yên kịp tỉnh táo lại.
Lý Nam Địch cười “phì” một tiếng, sau đó nói: “Đều như
nhau mà”
“Hừi!”
“Ừ, có điêu nói thật Tử Yên, tớ cảm thấy thật ra cậu
không cần phải lo lắng” Lý Nam Địch mỉm cười nói.
“2″ Vương Tử Yên lấy làm ngờ vực.
“Theo như cậu nói thì Trình Uyên này cũng không đơn
giản” Lý Nam Địch phân tích: “Tập đoàn Long Đẳng bị
anh ta phá sập, hạng mục gần mười tỷ của Tập đoàn
Thẩm Thị mà cũng từ chối không nhíu mày chút nào vì
cậu, sáu tập đoàn lớn cũng bị anh ta làm cho sợ hãi”
“Một người như vậy lại bị trò xiếc thấp kém kia gây khó
dễ sao?”
Vương Tử Yên nghe vậy đột nhiên cảm thấy cô ta nói rất
có lý, không kiềm được hỏi: “Ý cậu là…2”
Lý Nam Địch mỉm cười nói: “Tớ đoán, anh ta có chiêu
sau”
Đoán sao?
Vương Tử Yên không kiêm được cười gượng: “Nam Địch,
cậu không biết vợ anh ta có địa vị cao đến mức nào
trong lòng anh ta đâu, tớ cảm thấy anh ta có thể từ bỏ
tất cả vì Bạch An Tương”
Lý Nam Địch bĩu môi: “Có lẽ vậy. Thật ra nghe cậu nói
xong, tớ cũng muốn làm quen với người đàn ông này, có
điều, nếu quả thật giống như cậu nói, anh ta vì vợ mình
mà chắp tay nhường cả tập đoàn cho người ta, thì cũng
chẳng còn chút hứng thú nào nữa”
Anh thật sự còn có chiêu sau sao?
Nghe phân tích của Lý Nam Địch, trong lòng Vương Tử
Yên cũng dao động.
Mà cùng lúc đó, trong khách sạn Phương Hoa thành phố
Tân Dương.
Thẩm Trác gác hai chân dài trắng như tuyết lên ghế sô
pha, trên người mặc váy ngủ bằng tơ, đang chăm chú
đọc hợp đồng.
Bạch Vĩnh Minh cung kính đứng trước mặt cô ta, trên
mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.
“Ừ, hợp đồng không có vấn đề, làm tốt lắm” Thẩm Trác
trả lại hợp đồng cho Bạch Vĩnh Minh.
Nghe được câu khen ngợi của Thẩm Trác, Bạch Vĩnh
Minh lập tức cười tươi hơn nữa, vội vàng nói: “Chuyện
này nhờ có chị Trác tài trí hơn người”
Thẩm Trác phất tay, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Muốn khen
thưởng thế nào?”
Bạch Vĩnh Minh vội vàng lắc đầu: “Có thể phục vụ cho
chị Trác là niềm may mắn của Bạch Vĩnh Minh, không
cần khen thưởng”
Thẩm Trác không kiềm được nhìn anh ta thêm cái nữa,
sau đó cười khẽ, chỉ hợp đồng nói: “Tặng Tuấn Phong
cho anh thế nào?”
Vốn dĩ trước khi đến đã nói, Bạch Vĩnh Minh chỉ chịu
trách nhiệm công bố những tấm ảnh này ra ngoài, để
Trình Uyên mất hết danh dự, tốt nhất là khiến Bạch An
Tương ly hôn với Trình Uyên.
Ai mà ngờ được, anh lại quá quan tâm đến vợ mình như
Vậy.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Anh cho rằng giao Tuấn Phong ra là sẽ không sao nữa
sao?
Ha ha, thật là đáng yêu đến mức trẻ con.
Bạch Vĩnh Minh cũng đã từng thể hiện rõ với Thẩm Trác,
nếu Trình Uyên thật sự chuẩn bị giao Tuấn Phong ra, vậy
anh ta nhất định sẽ chuyển cổ phần mà Trình Uyên
chuyển cho anh ta, cho Thẩm Trác.
Thật sự không nghĩ đến, Thẩm Trác lại đưa thẳng Tuấn
Phong cho anh ta, điều này khiến Bạch Vĩnh Minh cực kỳ
phấn khích.
“Cảm ơn chị Trác, cảm ơn chị Trác!”
Bạch Vĩnh Minh kích động đến mức suýt nữa quỳ xuống
trước mặt Thẩm Trác.
Thẩm Trác thản nhiên cười cười: “Đều là người của
mình, không cần khách sáo thế, anh đi đi”
“Dạ dạ dạ”
Bạch Vĩnh Minh cúi đầu khom lưng rơi đi, vừa mới ra
khỏi căn phòng của Thẩm Trác, nụ cười trên khóe miệng
lại càng tươi tắn hơn nữa, mà thân thể cũng đứng thẳng lại.
Anh ta nghĩ, sau này Tuấn Phong cũng là của mình rồi,
nếu tôi thật sự có được Tuấn Phong, vậy Thẩm Trác
sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị tôi cưỡi thôi.
Anh ta không biết, giờ phút này, trong phòng của Thẩm
Trác lại xuất hiện thêm một người nữa.