Chương 110 Bạch An Tương làm Chủ tịch
Ông cụ bị những câu này của Trình Uyên làm cho hơi mơ hồ, ông ta lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cậu nghe không hiểu tôi nói gì sao? Cút về bảo Chủ tịch của Tuấn Phong của các cậu đến đây bàn bạc với tôi.” Trình Uyên nói: “Được thôi.” “Vậy cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn chưa cút về đi?” Ông cụ bực mình nói.
Trình Uyên không hiểu, hỏi: “Không phải ông nói muốn bàn bạc với tôi sao?” “Cậu còn trẻ quá có phải tai có vấn đề không?” Ông cụ bị anh chọc giận, nói: “Tôi muốn bàn bạc với Chủ tịch của Tuấn Phong.” Trình Uyên gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong.” “Cậu…!” Ông cụ bị Trình Uyên chọc cho tức giận tới tay run rẩy, ông ta chỉ vào mặt Trình Uyên nói: “Cậu là do đứa con bất hiếu Bạch Sĩ Câu kia phái đến phải không? Tôi thấy cậu không muốn đi ra khỏi cánh cửa này nữa rồi: “Tôi thật sự là Chủ tịch của Tuấn Phong” Trình Uyên đành chịu, cười khổ nói: “Phải nói thế nào thì ông mới tin đây?” Ông cụ giận quá hóa cười: “Cậu là Chủ tịch của Tuấn Phong sao? Ha ha… Cậu muốn ông già này cười chết à? Nếu cậu là Chủ tịch của Tuấn Phong, vậy ông già này chính là người giàu nhất thế giới rồi” Trình Uyên bất lực, đành lấy điện thoại di động ra, sau đó gọi video cho Vương Tử Yên.
“Chủ tịch, anh đang ở đâu vậy?” Vương Tử Yên nhận điện thoại, sau đó nghi ngờ hỏi.
Nghe thấy cách xưng hô của Vương Tử Yên với Trình Uyên, ông cụ Bạch cứng mặt.
Trình Uyên cười khổ nói: “Tử Yên, cô nói với ông cụ thân phận thật của tôi ở Tuấn Phong đi, tôi nói mà ông ta không tin.” Ông cụ Bạch hoàn toàn kinh hãi.
Thái độ cung kính của Vương Tử Yên với Trình Uyên không giống như đang giả vờ, hơn nữa có rất nhiều người đều biết đến thân phận của Vương Tử Yên ở Tuấn Phong.
Nhưng ông ta vẫn không dám tin, mặc dù Vương Tử Yên tự mình nói cho ông ta biết, Trình Uyên chính là Chủ tịch của Tuấn Phong.
Ông cụ Bạch lắc đầu, tuy rằng không tin, nhưng khí thế đã giảm đi rất nhiều: và Vương Tử Yên có quan hệ bạn học, lời cô ta nói, tôi không tin” Trình Uyên thở dài, sau đó lại gọi video cho Kim Kiệt.
Kim Kiệt là thành viên trong HĐQT của Tuấn Phong, quan hệ và tần suất xuất hiện cũng không ít hơn Vương Tử Yên, cho nên khi ông ta xun xoe như một con chó mặt xệ gọi Trình Uyên là Chủ tịch, ông cụ kinh hãi ngồi phịch xuống ghế sô pha, rất lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Tại sao lại như vậy được?” Ông ta không thể nào hiểu được: “Vậy tại sao cậu lại ẩn nấp ở nhà họ Bạch?” Trình Uyên tự giễu cười nói: “Giả làm cháu ông hai năm, giúp tôi nhìn rõ bộ mặt thật của rất nhiều người.” Anh không nói với ông cụ Bạch tại sao lại ẩn nấp ở nhà họ Bạch, thực tế, anh cũng không biết tại sao, vì chuyện trở thành Chủ tịch Tuấn Phong cũng là chuyện mới xảy ra gần đây.
Trình Uyên hỏi: “Ông nói muốn gặp tôi, muốn nói chuyện với tôi, bây giờ có thể nói chuyện rồi, kính xin ông nội tranh thủ thời gian, tôi bận rộn lắm” Ông cụ Bạch xoa vầng trán đã đổ đầy mồ hôi, dường như đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy, chỉ vào ghế sô pha n u… À không, mời anh ngữ Trình Uyên nhìn đồng hồ.
Ông cụ Bạch có hơi xấu hổ, vì vậy ho khan một tiếng, nói: “Cũng không có ý gì, chỉ mong anh có thể đồng ý với tôi một chuyện.” “Nói-‘ Trình Uyên.
“Sau khi Bạch Thị được Tuấn Phong thu mua xong, Chủ tịch có thể đồng ý với ông già này là cố gáng gìn giữ vị trí của những người nhà họ Bạch trong công ty không.” Ông cụ nói.
Trình Uyên suy nghĩ một lát sau đó gật đầu nói: “Ừ, chỉ hơi thay đổi một chút thôi” Ông cụ nghe vậy thở phào một hơi, nhưng ông ta nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề khác: “Vậy nếu anh là Chủ tịch của Tuấn Phong, Sĩ Câu nó…” “Ông ta là ông ta, tôi là tôi, Tập đoàn Lương Câu là Tập đoàn Lương Câu, Tập đoàn Tuấn Phong là Tập đoàn Tuấn Phong” Trình Uyên thản nhiên nói.
“Vậy thì tốt” Ông cụ nặng nề gật đầu.
Đột nhiên, Trình Uyên nở nụ cười: “Ông nội, vừa nãy khi đợi ông, tôi nghe nói các ông đang họp, không cẩn thận nghe thấy một chút, cảm thấy rất thú vị.” “Hờ… Trên gương mặt già nua của ông cụ lộ ra vẻ xấu hổ.
Thật ra nội dung cuộc họp của bọn họ cũng cực kỳ đơn giản, chỉ là ông cụ tuyên bố Bạch Vĩnh Minh trở thành Chủ tịch của Bạch Thị, đồng thời, Bạch Vĩnh Minh lại lập tức công khai cướp cổ phần, cũng muốn gây dựng uy tín trong công ty.
Đương nhiên, phương pháp tạo dựng uy tín của anh ta có phần khiến người khác mở rộng tầm mát.
“Đúng lúc, tôi có chuyện muốn tuyên bố, mượn phòng họp của các ông sử dụng một lát.” Trình Uyên nói.
Ông cụ không dám chậm trễ, vội vàng nói: “Mời anh” Ra khỏi phòng làm việc, Bạch An Tương lập tức bước đến, có thể nhận ra cô rất căng thẳng.
Trình Uyên nắm bàn tay bé nhỏ của cô, cười nói: “Không sao đâu, ông nội khoan dung rộng rãi, không so đo hiềm khích trước đây với chúng ta nữa, phải không ông nội?” Ông cụ đi sau bước ra, lập tức gật đầu như giã An Tương, thứ lỗi cho ông nội vừa nãy đã nặng lời, ông nội xin lỗi cháu.” Ông cụ đột nhiên trở mặt khiến Bạch An Tương có phần không kịp đề phòng.
Cô ngơ ngác nhìn về phía Trình Uyên, trong lòng buồn bực: Trình Uyên đã cho ông nội uống thuốc gì vậy? Tại sao lại trở mặt nhanh như vậy? “Không sao đâu ông nội.” Bạch An Tương vội vàng xua tay.
Trình Uyên đi trước, ông cụ cố tình nghiêng nửa người, điều này khiến Bạch An Tương thấy rất mù mờ.
Trình Uyên đẩy cửa phòng họp ra, bước vào trước tiên.
Bạch Vĩnh Minh đang diễn giải dài dòng thì bị tiếng mở.
cửa hấp dẫn, không kiềm được nhíu mày nhìn ra cửa, sau đó sắc mặt thay đổi.
Không chỉ có anh ta, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa, biểu cảm trên mặt cũng biến thành muôn màu muôn vẻ.
“Trình Uyên, mẹ nó ai cho cậu bước vào đây? Cút ngay!” Bạch Vĩnh Minh chỉ Trình Uyên tức giận nói.