Chương 100 Quay về
Long Thầm Lãng bị đuổi xuống xe, nhìn xe Tiêu Mục lái đi xa, Long Thầm Lãng đứng trên lối đi bộ lắc đầu cười cười.
Nửa tiếng sau, trong Tập đoàn Long Đằng.
“Anh Hai, anh làm thế là rút dây động rừng rồi, em đã nói rồi, đừng có đi chọc vào Trình Uyên kia, bây giờ hay rồi, người ta quan hệ thân thiết như vậy, Tiêu Mục nhất định sẽ nói chuyện này cho Trình Uyên biết, đến lúc đó không phải sẽ không tiếc giá nào xử lý Long Đăng chúng ta đó sao?” Long Thầm Vũ oán giận nói.
Long Thầm Vũ bây giờ đã bị tước hết quyền lực, toàn bộ tập đoàn chỉ có mình anh ta rảnh rỗi nhất, cũng chính vì như vậy nên anh ta đã cảm thấy Long Đằng không có anh ta là không được.
Đám thành viên hội đồng của tập đoàn cũng rối rít trách cứ Long Thầm Lãng: “Thầm Lãng này, không phải chú nói cháu, nhưng cháu như vậy là quá mạo hiểm.” “Đúng vậy đó, tập đoàn chúng ta phát triển vẫn rất ổn định, cần gì đi trêu chọc Tuấn Phong chứ?” Long Văn không lên tiếng vì ông ta phát hiện Long Thầm Lãng không hề sốt ruột chút nào, trông như đã tính trước kỹ càng.
“Các chú các bác, mọi người yên tâm đi” Long Thầm Lãng mỉm cười: “Nếu lúc đó Tiêu Mục thật sự đồng ý hợp tác với chúng ta ngay lập tức, như vậy mới thật sự đáng nghỉ đấy” Mọi người nghe vậy đều rối rít nhìn về phía Long Thầm Lãng, trong đó còn có người sau khi im lặng suy nghĩ đã gật đầu.
Long Văn cũng cảm thấy Long Thầm Lãng nói có lý, không kiềm được hỏi: “Thầm Lãng, con nghĩ thế nào?” Long Thầm Lãng cười khẩy một tiếng, nói rất kiên định: “Con ăn chắc anh ta rồi!” Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu là Long Thầm Lãng, cô gái mình thích lại bị Trình Uyên cướp đi, người có ơn với mình lại bị Trình Uyên sỉ nhục, anh ta còn cắt ngang việc thu mua một tập đoàn mà Trình Uyên nhắm vào, vậy bọn họ còn có thể làm anh em được nữa sao? Quả nhiên.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Long Thầm Lãng vang lên.
Long Thầm Lãng nở nụ cười lấy điện thoại di động ra, hán ta đặt điện thoại lên bàn, bấm loa ngoài.
“Alo, anh Tiêu” “Anh Long ngại quá, vừa nấy tôi đã quá kích động.” Giọng nói của Tiêu Mục vang lên: “Có thời gian rảnh không? Tối nay ăn một bữa cơm đi.” Còn bên kia.
Trình Uyên và Bạch An Tương đang lái ô tô chạy đến nhà họ Bạch, biệt thự của ông cụ Bạch.
Bỗng dưng ông cụ Bạch đòi tổ chức bữa tiệc gia đình, yêu cầu tất cả thành viên của nhà họ Bạch cùng với họ hàng đều phải tham gia, ngay cả Bạch Sĩ Câu và Trình Uyên cũng nhận được thông báo.
Trình Uyên biết, như vậy tức là ông cụ Bạch không chịu nổi nữa rồi.
Thực tế quả thật chính là như vậy, trong phòng của ông cụ, vẻ mặt Bạch Sĩ Phan cực kỳ nghiêm túc.
“Ba.” Ông ta gọi một tiếng.
Ông cụ thở dài: “Đều là lỗi của ba” Bạch Sĩ Phan lắc đầu nói: “Ba, sao phải nói như vậy, nếu chuyện đã đến nước này, còn tiếp tục truy cứu xem là trách nhiệm của ai cũng sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa nhà họ Bạch là do một tay ba gây dựng nên, danh dự của ba chính là danh dự của nhà họ Bạch chúng ta, cho nên con cảm thấy ba không cần thiết phải làm như vậy.’ Ông cụ lắc đầu, thở dài nói: “Lão già như ba chẳng còn sống được mấy ngày nữa, nếu chỉ riêng mình ba thì thật ra cũng chẳng sao cả, nhưng không phải chuyện này còn liên quan đến cả nhà đó sao? Từ trên xuống dưới nhà họ Bạch có mấy chục miệng ăn đang há to miệng nhìn ba chằm chằm đấy.” Bạch Sĩ Phan cũng thở dài theo, sau đó im lặng không nói.
Tổ chức bữa tiệc gia đình là chuyện nhỏ, nhưng tiệc gia đình mà lại gọi cả Bạch Sĩ Câu đến tham gia, thật ra đã nói rõ vấn đề rồi.
Ông cụ chuẩn bị nhận tội trước Bạch Sĩ Câu, ít nhất đứng trước mặt người cả nhà, ông ta chuẩn bị thừa nhận đứa con trai này.
“Ha ha, thể diện’ Nhưng ông cụ rõ ràng vẫn không cam lòng: “Là cái thá gì?” Con người vốn là như vậy, khi bị ép buộc phải chấp nhận chuyện gì đó, vĩnh viễn không cam lòng, chuyện này không phân biệt tuổi tác gì hết.
Lúc Trình Uyên lái xe vào nhà họ Bạch, phát hiện ra Bạch An Tương không thoải mái lắm, đôi tay mềm mại không ngừng cử động.
“Căng thẳng sao?” Anh hỏi.
Bạch An Tương lắc đầu: “Vì quan hệ thay đổi nên có chút chưa chấp nhận ngay được.
Trước đây cô vẫn còn là Tổng giám đốc hạng mục mới của Bạch Thị, dẫn theo tất cả người nhà họ Bạch đi kiếm tiền, nhưng còn bây giờ thì sao, Bạch Sĩ Câu chèn ép Công ty Trái cây Bạch Thị, khiến cho thân phận cô trở.
nên đặc biệt, cảm thấy bây giờ mà gặp ông cụ, dường như ngay cả câu “ông nội” cũng không thể gọi thoải mái được.
“Em chưa từng nghe ba nhắc đến bà nội em” Cô nói.
Trình Uyên gật đầu: “Bà nội là vết sẹo trong lòng ba, ông không muốn dễ dàng phơi ra cho người ta biết, vì như vậy sẽ rất đau đớn” Bạch An Tương nghe vậy rất tán thành gật đầu, sau đó nhạc nhiên nhìn Trình Uyên: “Từ bao giờ mà anh nói chuyện nho nhã như vậy?” Trình Uyên cười nói: “Khi cần mạnh mẽ, anh cũng rất mạnh mẽ đấy: Một câu hai ý nghĩa, sau khi nghe thấy câu này, Bạch An Tương ngẩn ra chốc lát, sau đó hiểu ra phép ẩn dụ của Trình Uyên, mặt lập tức ửng hồng: “Phì, không biết xấu hổi” Khi đến biệt thự của ông cụ, Trình Uyên và Bạch An Tương vừa xuống xe đã gặp Bạch Vĩnh Minh.
Xem ra Bạch Vĩnh Minh cũng chỉ vừa mới đến, sau khi nhìn thấy Bạch An Tương, anh ta dừng bước, xị mặt chỉ vào Bạch An Tương tức giận nói: ‘Bạch An Tương, Trình Uyên, hai người đến làm gì?” Bạch An Tương và Trình Uyên đều không thích Bạch Vĩnh Minh, đương nhiên cũng không tỏ thái độ tốt đẹp: “Ông nội thông báo cho chúng tôi đến.” Bạch Vĩnh Minh cười nhạt: “Đây là bữa tiệc gia đình, các người có tư cách gì mà tham gia? Ông gọi các người đến thì các người đến sao? Cũng không nhìn lại xem bản thân mình là cái thá gì! Đầu tại nhà các người làm hại, nhà họ Bạch chúng tôi bây giờ mới không kiếm được tiên: Bạch An Tương căn môi không nói gì.
Cô biết rõ Bạch Vĩnh Minh đang nói sự thật, nhưng chuyện này là có nguyên nhân, chẳng qua Bạch Vĩnh Minh này cũng hiểu rõ lý do, cô cũng không muốn nhắc.
lại thêm lần nữa.
Trình Uyên cầm tay cô, nói với Bạch An Tương: “Chúng ta đừng chấp nhặt với chó ngu nữa” Nói xong, nám tay Bạch An Tương định đi vào bên trong.
Ai ngờ Bạch Vĩnh Minh lại dang tay ra chặn ngoài cửa, tức giận nói: “Trình Uyên, mẹ nó cậu mắng ai là chó ngu hả?” Trình Uyên nhấc mí mắt, cười nói: “Ai quýnh đít thì là mắng người đó, nếu anh đã muốn dò số tìm chỗ ngồi thì tôi cũng chẳng còn cách nào.
“Cậu…!” Bạch Vĩnh Minh bị anh chọc cho cực kỳ tức giận.
“Sao hả? Anh định đánh nhau à?” Trình Uyên thấy dạng nhe răng toét miệng của Bạch Vĩnh Minh, hỏi ngược lại.
ộ Bạch Vĩnh Minh cười khẩy: “Đánh nhau? Bây giờ các người là kẻ địch của nhà họ Bạch chúng tôi, có tin tôi chỉ cần kêu gọi một tiếng, hoàn toàn không cần tôi ra tay, người của nhà họ Bạch sẽ xông lên đấm sưng mặt cậu không” Trình Uyên không thèm so đo với anh ta, thật ra mục đích của anh cũng rất đơn giản, chính là kéo toàn bộ lực.
chú ý của Bạch Vĩnh Minh vào mình, miễn là Bạch Vĩnh Minh không gây phiền toái cho Bạch An Tương, anh chẳng sao cả.
Cho nên Trình Uyên nắm tay Bạch An Tương nói: “Đừng lo, sẽ có người đi ra mời chúng ta” Đang nói đến đây, lại có một chiếc Audi dừng lại tại cửa ra vào, Bạch Sĩ Câu và Lý Ninh Quyên cũng từ trong xe bước xuống.
Bạch An Tương và Trình Uyên vội vàng đi tới chào hỏi họ.
“Ôi chao, Bạch Sĩ Câu, ngay cả ông cũng đến à, người một nhà các ông đúng là không còn mặt mũi, trước đây còn là kẻ địch của nhà họ Bạch chúng tôi, vừa xoay người đã vênh mặt đến nhà họ Bạch chúng tôi ăn chực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!