Kiều Doanh bổng nhiên cảm thấy xấu hổ quá đi.
Cô không đế bụng việc Thương Chính nghèo đói hay giàu có.
Nhưng nếu Thương Chính giống như Trần Á Quân, cứ thích phô trương thể hiện nhưng lại không có năng lực xoay chuyển tình thế, cô thật sự hết chỗ nói.
Cô nhìn Thương Chính với vẻ thất vọng.
Đúng lúc này, quản lý béo ba chân bốn cẳng quay lại, nhìn mấy người bọn họ đang đợi bên ngoài Phù Dung Các, cuối cùng ánh mắt tập trung vào Thương Chính.
Đây chính là người mà ông chủ đã nhắc nhở nhất định không được đắc tội hả?
Đúng là người này khí thế mạnh mẽ, nổi bật hơn người, nhưng quản lý béo vẫn chưa chắc chắn lắm.
Mấy vị đại gia nhà giàu nứt đố đố vách mà lại đến cái khách sạn ba sao này ăn uống á?
Thật đúng là rồng đến nhà tôm mà!
Quản lý béo hết sức cẩn thận nhẹ nhàng bước đến trước mặt Thương Chính: “Xin hỏi, có phải là anh Chính không ạ?”
“ừ”, Thương Chính bình thản đáp.
Quản lý béo như được ban thánh ân, vội cung kính nói:
“Thưa anh, ông chủ của chúng tôi vừa mới gọi điện thoại đến, bảo tôi chuẩn bị một phòng tốt nhất cho anh, xin mời, xin mời đi bên này!”
Trần Á Quân + Kiều Doanh + hơn chục nhân viên đứng đó: Cái gì, cái gì vậy, cái gì thế!?
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã!”, Thương Chính nhìn sang Kiều Doanh, Kiều Doanh vẫn còn đang kinh ngạc: “Thương Chính, anh quen ông chủ khách sạn à?”
Thương Chính: “Quen gì đâu!”
Vậy là trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa, tất cả đều được mời vào trong phòng VI p.
Sau khi ngồi xuống, Trần Á Quân đã chuẩn sẵn mấy câu châm chọc mỉa mai nghe thấy những lời thầm thì bàn tán của các nhân viên thì đành nuốt mấy lời châm chọc mỉa mai kia vào bụng.
“Đây là phòng VIP đẹp đẽ sang trọng đẳng cấp nhất đấy á? Đúng là lớn quá đi, quá rộng, quá sang trọng”.
“Tôi nghe nói chi phí tiêu chuẩn tối thiểu của phòng riêng như này là năm nghìn tệ đấy, còn phải thu phí dịch vụ 15%. Tí nữa không biết có miễn phí dịch vụ cho chúng ta không?”
“Chắc chắn là có, ông không thấy ông chủ khách sạn rất nế trọng chồng chị Kiều à?”
Trần Á Quân rất khó chịu, anh ta bực dọc nhìn Thương Chính đang kéo ghế cho Kiều Doanh:
“Thương Chính, chi phí cho phòng riêng này ít nhất là năm nghìn tệ, không thể tính vào tiền liên hoan của công nhân viên được, tí anh tự thanh toán đi”.
Quản lý béo: “Anh Chính, ông chủ chúng tôi đã nói, hôm nay mọi người ở đây muốn ăn gì, muốn uống gì cũng được, ông chủ sẽ thanh toán hết, coi như mời mọi người. Còn nữa, ông chủ đang trên đường đến đây, tí nữa ông chủ sẽ đến kính rượu, mong anh nể mặt nể mũi một chút!”
Mặt mũi Trần Á Quân xám ngoét ra rồi.
Một người xuất thân nông dân lại còn phá sản, trong người không có một cắc thì có mặt mũi gì chứ?
“Thương Chính!”. Kiều Doanh kéo nhẹ góc áo Thương Chính: “Anh với ông chủ của khách sạn này có quan hệ gì mà người ta lại nể nang anh đến vậy?”
Thương Chính lại đưa thực đơn cho cô: “Nhìn xem muốn ăn gì, cứ chọn thoải mái”.
Trong lòng Kiều Doanh thoáng qua một vạn câu hỏi vì sao, đâu còn tâm trí mà gọi món ăn.
Thương Chính nhắc cô: “Gọi món đi”.
Suốt bữa ăn, quản lý béo và vài người phục vụ luôn cung kính đứng chờ bên cạnh đợi sai bảo như thể đang phục vụ ông hoàng nào đấy.
Trong bữa tiệc, mấy người nhân viên cũng hỏi Thương Chính vài câu, phần lớn đều là Kiều Doanh giúp anh trả lời, hoặc là Thương Chính tùy tiện ừ bừa cho qua.
Còn Trân Á Quân thì ngồi xị cái mặt ra suốt bữa.
Ăn xong bữa, cả nhóm chuẩn bị rời đi nhưng quản lý béo cung kính thuyết phục họ ở lại: “Anh Chính, ông chủ của tôi bị tắc đường một chút, anh có thể đợi thêm một xíu nữa không, ông chủ rất muốn gặp anh, chỉ vài phút nữa thôi”.
Thương Chính đương nhiên biết ông chủ khách sạn đang bị kẹt xe, cũng biết mục đích đối phương muốn gặp anh.
Anh suy nghĩ vài giây, nhìn huy hiệu trên ngực áo quản lý béo: “Quản lý Tiêu, đi vào trong rồi nói”.
Thương Chính bước mấy bước, quản lý béo mới vội vã cun cút chạy theo sau.
Thương Chính nói ngắn gọn: “Quản lý Tiêu, tôi rất cảm kích việc khách sạn đã tạo điều kiện. Tôi sẽ bảo thư ký của tôi đến thanh toán sau, nếu sau này ông chủ khách sạn có gặp khó khăn gì thì có thể tìm thư ký của tôi. Giờ tôi đang vội, không thể đích thân gặp mặt cảm ơn ông chủ của anh được”.
Nghe xong câu này, quản lý béo biết là không thế giữ chân người ta lâu hơn được nữa.
ỏng chủ nói là tốt nhất là giữ được ông lớn này ở lại.
Nếu không níu được thì nhất định phải tặng loại rượu đắt nhất, quý nhất.
Vì vậy, quản lý béo khăng khăng bắt Thương Chính nhận một bình rượu.
Thương Chính nhã nhặn từ chối rồi đi về phía Kiều Doanh.
“Có phải vừa rồi quản lý béo lén tặng đưa cho chồng chị Kiều một bình rượu không?”
“Bình rượu đó giá hai mươi nghìn tệ đấy, mấy nghìn tiền cơm chưa tính, giờ còn tặng bình rượu quý nữa!”
“Anh Trần ơi, lúc nãy anh thật sự không nên chê chồng chị Kiều đâu, nhìn mặt mũi người ta xem, rất được nế nang đó!”
Trần Á Quân không phụ hừ lạnh một tiếng
“Có gì hơn người đâu, không phải là kẻ phá sản sao, không một xu dính túi, đế xem mặt mũi được mấy đồng?”
Lúc này, Thương Chính đã quay lại.
Kiều Doanh hỏi: “Thương Chính, anh với chủ khách sạn này có quan hệ gì?”
Thương Chính thản nhiên trả lời: “Chủ khách sạn là bạn của bạn tôi, người này nợ bạn tôi chút ân tình, còn bạn tôi thì thiếu tôi”.
Vì vậy nên mới nể nang anh vậy hả?
Kiều Doanh thấy cũng hợp lý.
Nhưng lại cũng không hợp lý lẳm.
Ân với huệ gì mà đáng giá một bữa ăn mấy nghìn tệ VỚI một chai rượu ngon hai mươi nghìn tệ?
vẫn còn nhiều thắc mắc nhưng Kiều Doanh không định hỏi thêm.
Chắc là quan hệ từ trước khi phá sản của Thương Chính.
“Anh Trần”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!